*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Măng Cụt
Tui quen một người bạn khá lâu, là nữ, quan hệ hai bên rất tốt, từng có quãng thời gian tụi tui bị ngấm ngầm cho là một đôi.
Mãi đến tận khi cô ấy nói với một số ít người thân quen là cô ấy kết hôn sớm, sinh sớm thì thì “sự thật” này mới dần biến mất.
Năm nay cô ấy hai mươi lăm tuổi, có một đứa con gái ba tuổi.
Sáng sớm cuối tuần, tui nhận một cú điện thoại rồi xuống lầu dắt bé gái cầm bóng bay lên nhà.
Bé là Quả Đào, mẹ bé là Quả Cam.
Quả Đào vừa thấy tui đã mở to mắt, ngọt ngào kêu “Pi pô”, sau đó lại nhìn mẹ bé phóng nhanh như cung tên rời dây cung, đến khói xe cũng không để lại cho bé, bé rưng rưng, khóc khan cả giọng, ỉ ôi gọi mẹ.
Tui thầm mắng mẹ bé một trận nhưng trên mặt vẫn tươi cười, dụ rằng mẹ bé sẽ mau đến rước bé thôi.
Tiếc là bé con không dễ lừa như vậy, bé khóc từ dưới lầu cho đến lúc lên nhà tui, tui sợ hàng xóm quăng nồi muốn chết.
Sau khi đến nhà, đóng cửa lại, tui thả bé xuống, cho bé khóc thoả thuê.
Tuy bé không khóc lớn đến mức rung trời nhưng cũng đánh thức anh nói lắp.
Đầu anh nói lắp như ổ quạ, mặt viết “Tui chưa tỉnh ngủ”, hỏi: “… Đứa bé này… chui đâu… đâu ra vậy?”
“Là con gái Cam Lớn, anh ôm con bé cái đi. Cam Lớn nói mẹ nó bị bệnh, phải về một chuyến, mà chồng nó cũng đi công tác rồi nên nó gửi bé ở chỗ tụi mình.”
Anh nói lắp “Ồ” một tiếng rồi bước tới ôm lấy Quả Đào.
Nhân lúc anh nói lắp dỗ Quả Đào thì tui vào bếp lấy bánh mì, sẵn tay cầm luôn gấu bông.
Lúc quay lại với Quả Đào thì Quả Đào đã được anh nói lắp dỗ xong. Mặt dù trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng đã bắt đầu vui đùa với anh nói lắp, cũng nghịch cái đầu ổ quạ của anh.
Tui đưa cho bé gấu bông, bé cười ngọt ngào ôm lấy nó rồi nói với tui: “Cảm ơn chú nha í o.”
Khung cảnh này hài hoà đến mức làm tui và anh nói lắp ảo tưởng rằng bọn tui sẽ hoà hợp cả ngày.
Đến lúc cảm xúc bé ổn định rồi thì ẵm bé lên giường, tìm mấy món đồ chơi mà bé chơi được.
Xong xuôi hết thì tui và anh nói lắp đi rửa mặt.
Quá trình rửa mặt rất thuận lợi, Quả Đào rất yên tĩnh, ngoan ngoãn, không quấy rầy trong lúc tui và anh nói lắp âu yếm nhau.
Không ngờ vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy một cảnh mà có lẽ cả đời này tui cũng không thể quên.
Quả Đào đang nghịch dầu bôi trơn và áo mưa tối qua tụi tui quên dọn!
Dầu bị đổ một mảng lớn trên giường, diện tích rất lớn. Áo mưa cũng bị hư mất vài cái.
Lúc tui nhìn thấy, Quả Đào đang kéo thả cái áo mưa, tay bóng dầu.
Tui vội lao tới giật lấy áo mưa trên tay con bé rồi ôm bé vào phòng tắm.
Anh nói lắp nhìn Quả Đào dính dầu cả người, vẻ mặt như ăn c*t, trông còn khiếp sợ hơn cả tui.
“Con… con bé… bé.”
“Con bé” một lúc lâu vẫn không nói ra được “con bé” cái gì.
Tui gật đầu một cách tiếc nuối và chắc chắn, như thể muốn nói cho anh ấy biết mọi chuyện đúng là như anh nghĩ đó.
Quả Đào vẫn còn thích thú đùa nghịch bên trong, hai bàn tay nhỏ nhớp dầu không ngừng xoa vào nhau.
Tui cởi áo khoác bé con ra, lại mở nước ấm cho bé rửa tay, cũng nói anh nói lắp dọn chăn và giấu đi một số món bé không thể chơi được.
Tui rửa cho bé thật nhiều nước rửa tay để tay bé thơm thật thơm nhưng mùi vương trên quần áo vẫn làm tui sang chấn tâm lí
(*).
(*) Gốc là PTSD, là bệnh rối loạn căng thẳng sau sang chấn nhưng mình thấy nó có vẻ không hợp lí lắm nên dịch như trên. Bạn nào muốn tìm hiểu về bệnh này thì có thể lên mạng xem nhé.
Tui còn nghĩ nhiều khi chuyện này còn có thể ảnh hưởng đến việc “sinh hoạt” của tui và anh nói lắp.
Kiến thức của Ma vương Quả Đào quá đỉnh, tui không dám để con bé ra khỏi tầm mắt của tui luôn.
Anh nói lắp nói có việc cần xử lí, tui bảo anh ấy trốn vào phòng luôn đi.
Tui dẫn Quả Đào đến phòng khách xem TV, tui cứ nghĩ là mấy đứa nhóc cỡ tuổi bé sẽ không thích xem TV nhưng không ngờ tui vừa mở TV là con bé đã nhảy trên ghế số pha, pi pô kêu “Hiệp sĩ heo, hiệp sĩ heo í o.”
Bất đắc dĩ, tui không thể làm gì khác ngoài việc mở GG Bond
(*) cho con bé.
Vì vậy, nhờ phúc của con bé mà tui mới nhận ra GG Bond hiện tại và trong trí nhớ thời thơ ấu của tui hoàn toàn khác nhau, nhân vật như phẫu thuật thẩm mỹ, thậm chí nhìn thế nào cũng không ra heo.
Phim hoạt hình đúng là khắc tinh của mấy bé con, rốt cục thì Quả Đào cũng yên tĩnh, con bé ngồi trên ghế sô pha xem GG Bond, vừa ôm gấu bông vừa gặm bánh mì.
Cuối cùng thì tui cũng có thể chơi điện thoại thoải mái.
Đến giờ cơm, anh nói lắp ra ngoài vào phòng bếp làm cơm, tui cũng muốn để mắt Quả Đào nghỉ ngơi một chút.
“Tắt TV nghỉ mắt một chút được không con?”
“Không muốn đâu.”
“Xem nhiều mắt sẽ xấu đó.”
“Mắt con, sẽ không xấu.” Con bé nghiêm túc nói với tui.
Bán manh cũng vô dụng, tui sẽ không dao động.
“Nhưng mà hiệp sĩ heo cũng mệt lắm rồi, xem xong tập này rồi nghỉ nha con?”
Không ngờ con bé lại nghe lời: “Được ạ.”
Nhưng lúc đến cửa, bé con chơi xấu.
Anh nói lắp thấy hai người thì đi tắt TV: “Phải… phải ăn cơm… cơm.”
Quả Đào gào khóc tại chỗ, chui vào lòng tui muốn an ủi.
Tui thuận thế vờ mắng anh nói lắp: “Chú nói lắp xấu lắm, tụi mình không để ý chú ấy nữa, mình đi ăn cơm ha?”
Lúc đi ngang qua anh nói lắp, tui vỗ vai anh, an ủi: “Anh chịu khó chút nha.”
“Không… không sao đâu, dù… dù gì thì… cũng phải… phải có… một người… làm… làm người xấu.”
Anh nói lắp dứt khoát làm người xấu tới cùng luôn.
Những ai từng chăm sóc trẻ con đều biết dụ tụi nó ăn cơm là việc đau đầu nhất.
Con bé chạy khắp phòng, tui chạy theo con bé.
Anh nói lắp đóng vai người xấu, tui đóng vai thầy giáo mầm non dễ thương.
Vẽ hết hai cây bút mà còn chưa đút xong nửa bát cơm nữa.
Để chứng minh mình không khắt khe với bé, tui thẳng thắn nói anh nói lắp quay video gửi mẹ bé xem luôn.
Chăm sóc tiểu tổ tông thật sự rất mệt mỏi.
Tuy vậy nhưng cũng có những lúc rất tình cảm.
Buổi chiều, khi con bé đã quậy mệt rồi thì nằm giữa hai người tụi tui ngủ.
Tui và anh nói lắp nhìn vẻ mặt đáng yêu, ngoan ngoãn của con bé khi ngủ, nhìn nhau cười, có cảm giác như một nhà ba người hạnh phúc.
Gồng mình đến chín giờ, cuối cùng cũng tiễn được tiểu tổ tông Quả Đào.
Mẹ con bé trước khi đi còn hỏi: “Thích không? Đưa hai người chăm thêm hai ngày nữa nhá?”
Tụi tui lập tức tỏ vẻ: Không cần đâu!
Lúc tối ngủ, tui hỏi anh nói lắp: “Anh cũng muốn có con sao?”
“Không… không có.”
“Sao thế? Không phải đứa nhỏ rất đáng yêu sao?”
“Quá… quá ồn, phiền… phiền lắm.”
“Vậy thì tốt quá, em cũng không thích. Sau này rảnh rỗi thì nuôi thêm chó mèo gì đó là được rồi.”
Anh nói lắp nghiêng người ôm tui vào lòng: “Nuôi… nuôi em… là… đủ… đủ rồi.”
(*) GG Bond hay còn gọi là Hiệp Sĩ Heo.