Biên tập: Măng Cụt
Thời gian trôi nhanh thật, mới đây mà tui và anh nói lắp đã bên nhau năm năm rồi.
Đôi khi sẽ khó tin mà nghĩ người đàn ông đầu tiên tui quen lại thần kì là người tui hẹn ịch, đã năm năm rồi nhưng ôm nhau chặt như trước, trao nhau hơi ấm vẹn nguyên ban đầu.
Nhưng lại có lúc nghĩ rằng đây là lẽ đương nhiên thôi, cuộc sống mặc định là phải như thế này.
Tụi tui là người bình thường, người bình thường trải qua cuộc sống của người bình thường.
Mỗi ngày trôi qua dần an yên hơn, tụi tui cũng sẽ vì cả hai đều lười rửa chén mà cãi nhau một trận nhỏ, cuối cùng là cùng nhau đỏ mặt vào phòng ngủ hoặc cùng nhau đỏ mặt vào nhà bếp.
Anh nói lắp vẫn còn nói lắp nhưng dù thế nào thì vẫn là 1 dai sức.
Cảm tạ trời đất, tần suất ịch ịch sau ba mươi tuổi tuy có giảm xuống nhưng vẫn còn chất lượng như trước.
Ba mươi tuổi sao, đó là một giới hạn thần kì.
Trước khi chạm đến cột mốc này thì thấy đáng sợ nhưng sau khi đã trải qua rồi thì thấy nó cũng thường thôi.
Mỗi ngày vẫn như thế.
Với ba mẹ tui mà nói, phải biết nhân lúc tuổi tác thích hợp đi xem mắt.
Sau 28 tuổi, mỗi ngày cuối năm tui đều bị nhấn chìm trong lịch xem mắt.
Tui làm theo tinh thần binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, dù là đi gặp một cô gái nào thì cũng chỉ xem là một cơ hội quen thêm bạn mới mà thôi.
Rất nhiều chị em bị ép tới xem mắt, sau khi nói ra sự thật thì dứt khoát làm bạn tốt luôn.
Mấy năm đó, ba mẹ tui trơ mắt nhìn tui tuy tích cực đi xem mắt nhưng lại không đem về bất kì mối nào.
Năm ba mươi tuổi về nhà ăn Tết, ông bà còn uy hiếp tui năm nay nhất định phải dẫn vợ về.
Vợ thì có rồi, chỉ là hơi quá cỡ, không tiện dẫn về thôi.
Tui vẫn như trước, đồng ý cực kì tích cực, sau đó thì khi bọn họ gọi điện thoại dò hỏi, cây ngay không sợ chết đứng trả lời: “Con đang cố gắng.”
Từng lời đốc thúc của họ cũng chỉ như đấm vào bịch bông, không biết làm sao với tui.
Lần gọi điện thoại gần đây nhất không biết sao mà lại không nhắc đến chuyện này.
Tui nghi ngờ bọn họ đang lo lắng tui có vấn đề.
Nhưng tui rất vui mừng vì được thanh tịnh.
Thật ra thì tui và anh nói lắp đều có kế hoạch come out rồi.
Em gái ruột của tui đang học đại học, là một hủ nữ, lần trước tới tìm tui, con bé đã nhận ra quan hệ của hai đứa tui không chỉ đơn thuần là bạn bè thuê chung nhà.
Con bé là một đứa con gái thông minh, có con bé làm thần trợ công thì tui an tâm cực kì.
Nhưng bên phía anh nói lắp thì không chắc lắm, anh ấy là con một, ba đời đều sinh con một nên cả nhà chỉ trông cậy vào mình anh ấy kéo dài hương khói mà thôi.
Mấy năm trước anh ấy cũng từng thăm dò ba mẹ, ông bà tỏ vẻ nhất định phải kết hôn sinh con, không thương lượng.
Vì vậy anh ấy bắt đầu đánh kế lâu dài, mỗi ngày truyền vào đầu họ tư tưởng “Không kết hôn cũng không sao”.
Đến nay đã “thẩm thấu” hơn ba năm, anh nói lắp và tui quyết định ngả bài vào Tết này.
Sau khi thống nhất xong, ngày nào tui cũng thấp thỏm nhưng không ngờ khi ngồi trước mặt bọn họ lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tui vừa dứt lời, mẹ tui đã quay đầu che mặt khóc nức nở, ba tui đặt chén nước lên bàn, lớn tiếng với mẹ tui: “Tôi đã nói là nó không bình thường rồi! Mấy lần nói kết hôn toàn là gạt mình thôi.”
Mẹ tui càng tủi thân hơn, chất vấn vì sao tui lại trở nên như vậy.
Tui không biết trả lời thế nào, em gái tui lập tức bắt đầu hỗ trợ, nói rằng đây là chuyện bình thường rồi phổ cập kiến thức khoa học cho bọn họ.
Ba tui tức giận không thèm nhìn tui cái nào, phỏng chừng là càng nghe em tui nói thì càng tức, quát to với con bé: “Liên quan gì đến con? Còn không ngoan ngoãn về phòng mau.”
Đương nhiên là con bé sẽ không nghe, vẫn còn nói tiếp, mẹ tui đưa tay ngăn con bé lại: “Ba mẹ hiểu cả, nhưng hà cớ gì chuyện này lại xảy ra trên người ba mẹ cơ chứ?”
Đồng tính luyến ai không có gì xấu nhưng cũng không ai mong mình là người như thế.
Bốn người không ai nói nữa.
Ba tôi nói: “Ba hỏi con, thay đổi được không?”
Thấy tui lắc đầu, ông thở dài một hơi, đứng dậy muốn đi.
“Ba ơi.” Tui gọi ông ấy lại, bắt đầu nói chuyện của tui và anh nói lắp, từ lúc quen nhau cho đến hiểu nhau rồi tới yêu nhau, năm năm.
Bọn họ lẳng lặng nghe, tui chầm chậm kể.
Tui nói tui có lỗi với ông bà, nhưng tui vẫn muốn sống một cuộc sống mình hằng mơ ước, muốn được ở cạnh người mình thương.
Ba mẹ không nói gì nữa, tui nghĩ có lẽ bọn họ cũng nghe lọt rồi, chỉ là không biết chấp nhận thế nào mà thôi.
Về phòng, tui gửi tin nhắn cho anh nói lắp: “Bước đầu thắng lợi, bên anh thế nào?”
Lát sau anh nói lắp mới trả lời bằng một sticker gào khóc kèm tin nhắn: “Thất bại.”
Tự dưng tui có hơi sợ, hậu quả của việc come out thất bại vô cùng thảm. Tui gọi điện thoại cho anh ấy với một tâm trạng sốt ruột và hoảng sợ nhưng anh ấy từ chối không nhận, nói là không tiện.
Trong đầu tui chợt hiện ra nhiều viễn cảnh bạo lực, chửi bới, đánh nhốt.
Tui muốn đi tìm anh nói lắp.
“Anh về nhà mình rồi.”
Rất muộn sau đó anh ấy mới trả lời.
Tui lập tức đặt vé tàu cho ngày mai, có lẽ cho ba mẹ thời gian bình tĩnh lại cũng tốt.
Hôm sau, tui kéo vali ra cửa dưới cái nhìn chăm chú của ông bà.
Ba tui: “Không ai muốn đuổi con đi cả.”
“Người… người yêu con xảy ra chút chuyện, con muốn về một chuyến.” rồi lại nói thêm, “Con sẽ còn về nữa.”
Vừa về đến nhà, tui đã thấy băng trắng trên đầu anh nói lắp.
Ôi trời ơi, tui đau lòng không thôi, ôm chặt anh một hồi rồi mới hỏi: “Ba đánh anh sao?”
Anh ấy gật đầu.
“Cớ gì ông ấy nhẫn tâm thế chứ? Không phải ba đời con một sao? Con ruột mà cũng xuống tay mạnh thế hả?”
“Không… không phải ba… ba… cố ý, ông ấy càng đánh… đánh anh… thì sẽ… càng… càng không phản đối.”
“Anh ngốc rồi sao?” Tui cực kì hoài nghi là anh nói lắp cố tình dâng mình lên cho ba đánh.
Nhưng dường như là chiêu này của anh nói lắp có tác dụng, ngày hôm sau là ba mẹ anh đã tìm đến cửa rồi.
Lần đầu tiên thấy ba mẹ chồng!
Mẹ anh vẫn giữ nét hoà khí nhưng ba anh lại không cho tui sắc mặt tốt.
Ba anh ngồi thẳng lưng không nói câu nào, cả người toả ra cảm giác ngột ngạt cuồn cuộn như sóng vỗ.
Mới đầu bà còn đau lòng anh nói lắp nhưng không lâu sau đã kéo tụi tui lại nói một tràng.
Đại ý là tụi tui đều là đàn ông, nhất định sẽ khó được xã hội công nhận, chắc chắn không hạnh phúc, biết dừng lại kịp lúc sẽ có lợi cho cả hai.
Tui và anh nói lắp đều kiên quyết phản đối.
Cuối cùng tan rã trong không vui.
Tui dẫn anh nói lắp về nhà, bù cho anh một cái Tết khác, lúc ba mẹ tui thấy anh nói lắp cũng hơi giật mình nhưng rất dễ nhìn thấy được rằng bọn họ đều có cảm tình với anh ấy.
Chuyện come out đến đây là xong, việc ba mẹ chấp nhận là việc trong tầm tay.
Tình yêu của ba mẹ anh nói lắp giành cho anh ấy là không nghi ngờ, chỉ cần có một ngày họ buông bỏ được thành kiến thì tự nhiên sẽ hoà hợp lại ngay thôi.
Anh nói lắp nghĩ ra một cách, một ngày tú ân ái trong vòng bạn bè nhưng chỉ set riêng cho ba mẹ anh ấy thấy.
Có một ngày mẹ anh ấy nhấn like.
Vượt qua cửa ải lớn nhất, vui buồn về sau đều là phúc khí của tụi tui.
Trước kia tui luôn cảm thấy thế giới này có tồn tại chân ái, chỉ là nó không giành cho tui. Gặp anh nói lắp rồi mới biết không có ai là không xứng đáng được yêu.
Có lẽ không nên nghi ngờ khả năng nghiệp vụ của Nguyệt lão, phải tin rằng ai rồi cũng sẽ có anh nói lắp của riêng mình mà thôi.