Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 37

10:51 sáng – 29/07/2024
Trưa hôm sau, Giản Hàng vừa ăn trưa xong thì Phùng Mạch đến như đã hẹn. Giản Hàng bảo lễ tân để cô ta lên, sau đó nhờ thư ký pha cà phê. Phùng Mạch mang theo một bó hoa lớn, nhìn quanh một lượt văn phòng giản dị  của Giản Hàng, hơi nhỏ so với tưởng tượng của cô ta. Bước lên trước vài bước, cô ta đặt hoa lên bàn làm việc. Giản Hàng ra ý bảo cô ta ngồi xuống, “Cô khách sáo như vậy, tôi thấy không quen.” Phùng Mạch mỉm cười, “Làm quen vài lần rồi sẽ quen thôi.” Không có thời gian dài dòng, cô ta vào thẳng vấn đề, “Bố tôi muốn gặp cô để nói chút chuyện.” Giản Hàng hiểu tính cách của Phùng Mạch, ngoại trừ việc độc mồm độc miệng, cô ta sẽ không lấy công việc ra để đùa cợt. Chỉ là Ngân hàng Nghi Thạc không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô, nếu từ chức chỉ là vì muốn thay đổi môi trường làm việc, cô cũng không cần phải rời khỏi Doãn Lâm. “Đợi khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm chú Phùng, dạo này thật sự rất bận.” Đây là lời từ chối khéo. Phùng Mạch sớm đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nếu Giản Hàng là người dễ thuyết phục cô ta đã không cần tốn nhiều công sức đến vậy. Giản Hàng đã không muốn gặp mặt bố cô để nói chuyện, cô ta càng phải cho Giản Hàng thấy thành ý của Nghi Thạc. “Mức lương Nghi Thạc có thể trả cho cô không bằng Doãn Lâm, đây có lẽ là thiếu sót duy nhất của Nghi Thạc.” “Nhưng tôi nghĩ điều cô quan tâm nhất không phải là tiền bạc.” “Cô từ chức, chắc chắn không phải do tiền kiếm được ở Doãn Lâm ít. Trong giới này trừ Doãn Lâm ra, e là không có nhiều tổ chức đầu tư mạo hiểm dám trả cho cô mức lương năm tương tự như vậy.” “Nhưng cô vẫn chọn từ bỏ khoản thu nhập cao này.” “Cô tìm một công ty khác là vì muốn có cơ hội phát triển của bản thân, vị trí ấy có thể đem lại cho cô những mối quan hệ cũng như địa vị xã hội, có lẽ đây mới là điều cô quan tâm nhất.” “Cô còn muốn có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi.” Giản Hàng rất thích dáng vẻ nghiêm túc của Phùng Mạch, khi nói tiếng người, rất dễ nghe. “Ở trong nước, thực lực của ngân hàng Nghi Thạc lấn át được cả Doãn Lâm.” “Tất nhiên, về danh tiếng toàn cầu thì chắc chắn Nghi Thạc không thể so sánh với Doãn Lâm được. Tuy nhiên sau này cô có dự định phát triển lâu dài ở trong nước, về mặt này Nghi Thạc thích hợp với cô hơn Doãn Lâm.” “Cô và Cao Vực quen biết đối phương gần hai năm nay, khối lượng công việc bình thường của ông ta hẳn là cô cũng đã biết rõ. Với năng lực của cô, xử lý công việc cũng không mất bao nhiêu thời gian, những lúc còn lại đều là của cô cả.” “Theo như tôi được biết, một tháng Cao Vực có ít nhất có hai tuần mỗi tuần nghỉ hai ngày, những ngày nghỉ còn lại trong tháng do không muốn ở nhà chạm mặt vợ, nên mới chủ động đến ngân hàng tăng ca.” “Về tiệc xã giao, cơ bản không có bao nhiêu buổi tiệc là cô không từ chối uống rượu được, nếu có buổi tiệc quan trọng không thể tránh đi, tôi sẽ sắp xếp người giúp cô đỡ rượu, còn nếu thật sự không được nữa, đích thân tôi sẽ đi.”
Thiên kim giả quay trở lại sống chung cùng bảy người anh trai xa lạ. Từ đây, vận mệnh của mỗi người bắt đầu dịch chuyển!
Cuộc đời của nam DV tuyến mười tám Chân Lạc Mặc chỉ có 2 việc lớn: Một là nuôi con. Hai là lấy được Ảnh đế trên vạn người.
Cô vô tình chọc vào nhân vật quyền cao chức trọng, cứ ngỡ là tinh anh vô dục vô cầu, không ngờ là một con quỷ đắm chìm trong bể dục!
Ngày cô khóc bên vệ đường, từ tầng cao nhất tòa nhà 45 tầng, anh mưu tính nâng đỡ cô. Sau đó tất cả đều là yêu!
“Còn lại những buổi tiệc xã giao khác hoàn toàn do cô tự quyết định. Những người muốn hẹn là vì có việc cần sự giúp đỡ, cô có gặp hay không cứ tùy vào tâm trạng, không đi cũng không sao, trực tiếp hoàn thành việc mà họ nhờ, tiết kiệm được chi phí tiếp đãi của đối phương, họ chỉ có thể càng cảm kích hơn mà thôi.” “Ngay cả cô cũng muốn có được những mối quan hệ của Cao Vực, đợi đến lúc  nhận chức rồi, thì chính là người khác phải nịnh bợ cô.” Phùng Mạch nói một hơi xong, bưng cà phê lên uống. Cô ta không hy vọng Giản Hàng nghe xong sẽ ngay lập tức bị dao động, nếu vậy đã không phải là Giản Hàng. “Tôi là người đầu tiên đến chiêu mộ cô, điều kiện mà người khác có thể cho cô, hầu hết bên tôi đều có thể thỏa mãn, vì thế cô có thể ưu tiên nghĩ đến Nghi Thạc đầu tiên.” Giản Hàng cười nhạt. “Không phải không nể mặt cô, mà tôi đang cân nhắc chuyển ngành khác.” Phùng Mạch không tiếp lời, chỉ cần Giản Hàng một ngày còn chưa quyết định, cô ta vẫn còn hy vọng. Việc này không gấp được, phải cho Giản Hàng thời gian suy nghĩ, cô ta nhìn đồng hồ, đặt ly cà phê xuống. “Không làm phiền cô nghỉ trưa nữa.” Trước khi đi, cô ta chạm nhẹ vào những giọt nước trên cánh hoa tươi, “Rất mong sẽ được làm việc cùng với cô.” Giản Hàng vừa tiễn Phùng Mạch đi, Cao Vực lại gọi điện thoại đến cho cô. “Cao tổng, có gì cần phân phó sao?” “Khách sáo quá.” Cao Vực hỏi cô có tiện nói chuyện hay không. “Ông cứ nói.” Buổi trưa Cao Vực có một bữa tiệc xã giao, vừa mới trở về đến trụ trở của Nghi Thạc. Người cùng ăn trưa với ông ta chính là Hàn Song, trong bữa ăn có nhắc đến Giản Hàng, Hàn Song có nói khéo, công ty hiện giờ đang thiếu một người có năng lực. Ý là muốn Giản Hàng qua bên đó. Bởi vì trước đây vợ ông ta từng gây náo loạn văn phòng của Giản Hàng, Cao Vực vẫn luôn cảm thấy áy náy, thấy có cơ hội như vậy liền muốn giúp cô nắm lấy. “Giản tổng, nói thật lòng với cô, cho dù cô gả cho Tần Mặc Lĩnh rồi, cái gì cũng không thiếu, nhưng cũng nên có nhiều kế hoạch cho bản thân hơn. Đàn ông, hôn nhân… đôi khi không dựa vào được, vẫn phải dựa vào chính mình.” Giữa chừng dừng lại khoảng hai giây. Ông ta tự nhận: “Chẳng phải tôi chính là một trong số ví dụ đó ư?” Giản Hàng: “Đúng vậy.” Cao Vực: “…” Ông không ngờ Giản Hàng lại chẳng nể mặt ông mình như vậy, còn trực tiếp đâm thẳng một nhát. “Tôi chỉ là một người bình thường mà còn không dựa vào được, huống chi một người như Tần Mặc Lĩnh, không phải muốn nói anh ta không đáng tin, mà là phòng trước vẫn hơn. Tôi có phương thức liên lạc của Hàn Song, bên đó hiện đang thiếu một vị trí phó tổng, lát nữa tôi sẽ gửi phương thức liên hệ cho cô, cô thử nói chuyện với cô ấy xem.” Phùng Mạch biết chuyện cô từ chức, Hàn Song chắc cũng đã biết rồi. Giản Hàng cười khẽ, Hàn Song muốn cô sang đó, còn muốn đợi cô chủ động tìm tới cửa. “Xin lỗi Cao tổng, gần đây tôi không có thời gian rảnh.” Dù chỉ là thêm phương thức liên hệ của Hàn Song, cô cũng không có thời gian. Cao Vực có chút trầm mặc, cũng không nói thêm, “Được, khi nào rảnh cùng nhau ăn bữa cơm.” Giản Hàng kết thúc cuộc gọi, để điện thoại sang bên cạnh. Nếu để Hàn Song biết cô không muốn thêm thông tin liên lạc của cô ta, không chừng cô ta sẽ nghĩ cô không biết điều. — Buổi sáng Tần Mặc Lĩnh có cuộc họp, tan họp muộn, vừa mới đến phòng ăn. Chung Nghiên Nguyệt cũng tham gia cuộc họp vừa rồi nên cùng anh ăn trưa. Nếu không phải có chuyện muốn hỏi thăm, cô sẽ không lựa chọn ngồi cùng anh ăn cơm, lúc ăn Tần Mặc Lĩnh không bao giờ nói chuyện, cô cảm thấy như vậy thật ngột ngạt, thức ăn cũng khó mà tiêu hoá. Cô nghe nói Giản Hàng đã từ chức, lại nghĩ đến việc vị trí giám đốc điều hành bộ phận kinh doanh số bốn vẫn luôn để trống, Chung Nghiên Nguyệt không rõ Tần Mặc Lĩnh đang suy tính gì trong đầu. “Sao đột nhiên Giản Hàng lại từ chức ở Doãn Lâm thế? Bởi vì chuyện của Cao phu nhân lần trước nên cô ấy không muốn làm ở đó nữa sao?” Đôi đũa của Tần Mặc Lĩnh dừng lại một chút, anh ngước mắt lên. Anh không hề biết việc từ chức này, Giản Hàng chưa từng nhắc đến nửa chữ với anh. “Cô nghe ai nói vậy?” Chung Nghiên Nguyệt nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Tần Mặc Lĩnh, cô không nghĩ sự ngạc nhiên đó là do anh không hề biết chuyện, mà nghĩ rằng Tần Mặc Lĩnh ngạc nhiên bởi tin tức của cô sao lại nhanh nhạy đến vậy. Cô nói: “Tôi có quen vài người trong giới đầu tư mạo hiểm, có một người có quan hệ khá thân thiết với quản lý cấp cao của Doãn Lâm. Trong lúc nói chuyện phiếm bạn tôi có nhắc đến chuyện này.” Việc Giản Hàng từ chức ở Doãn Lâm không được coi là bí mật nội bộ, lãnh đạo cũng không hề giấu diếm. Tần Mặc Lĩnh đè xuống lại tất cả sự nghi hoặc cũng như cảm xúc, hỏi ngược lại: “Có người muốn cô dò hỏi định hướng của Giản Hàng sau khi từ chức từ phía tôi sao?” “Vậy thì không có, là do tôi tò mò thôi.” Chung Nghiên Nguyệt nói: “Giới đầu tư mạo hiểm muốn mời Giản Hàng chắc chắn sẽ trực tiếp đi mời, nếu muốn thăm dò e là tới chỗ tôi cũng đã quá muộn rồi.” Cô không nhắc đến chuyện giám đốc điều hành bộ phận số bốn, nếu đề cập đến chính là vượt quá giới hạn. Tần Mặc Lĩnh không tiếp lời, cô cũng không tiện hỏi nhiều. Sau đó nói thêm vài câu về chuyện tiệc sinh nhật của Tần Tỉnh, cuối tháng là sinh nhật cậu ta, năm nào cũng tổ chức sinh nhật trước cả một tuần, năm nay chắc cũng không ngoại lệ. Tần Tỉnh rất thích náo nhiệt, sinh nhật năm nào cũng làm rất hoành tráng, giống như đang đón sinh nhật tròn mười tám tuổi vậy. Hôm nay Tần Mặc Lĩnh không ngủ trưa, ăn trưa muộn nên anh không có nhiều thời gian, vả lại cũng không buồn ngủ. Anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện từ chức của Giản Hàng. Anh gọi thư ký Cao đến văn phòng, dặn dò: “Điều tra xem giữa Đàm Mặc Hành và Đàm Phong có mối quan hệ gì.” “Đàm….Phong?” Thư ký Cao không rõ là Đàm Phong nào, có nhiều người tên giống nhau. Tần Mặc Lĩnh nói: “Đàm Phong trong giới đầu tư mạo hiểm.” “Được, tôi lập tức đi làm ngay.” Cô lại hỏi: “Còn có việc gì khác không ạ?” Tần Mặc Lĩnh vốn còn muốn thư ký Cao đi xác nhận lại một chút xem việc Giản Hàng từ chức ở Doãn Lâm có phải sự thật hay không, định nói nhưng cuối cùng lại thôi. Anh không muốn cấp dưới biết chuyện quan hệ giữa anh và cô không thân thiết. “Không có việc gì khác.” Anh bảo thư ký Cao đi làm việc. Thư ký Cao rời đi, Tần Mặc Lĩnh gọi điện thoại cho Tưởng Thịnh Hòa. Có một số chuyện, không thể nói với cấp dưới, nhưng có thể nói với Tưởng Thịnh Hòa. Cuộc hôn nhân giữa anh và Giản Hàng ra sao, trong lòng Tưởng Thịnh Hòa rõ như ban ngày. “Nghe nói Giản Hàng đã từ chức, cậu giúp tôi dò hỏi một chút.” Tưởng Thịnh Hòa: “….Vợ cậu từ chức, cậu bảo tôi đi hỏi?” Tần Mặc Lĩnh tự giễu: “Tôi làm chồng người ta rất thất bại. Bây giờ cậu đi hỏi giúp tôi được không?” Tưởng Thịnh Hòa không còn gì để nói. “Cậu muốn biết, hỏi trực tiếp Giản Hàng không phải là được hay sao?” Tần Mặc Lĩnh cần phải suy nghĩ cho Giản Hàng, anh đang tự xem xét lại mình, xem có làm sai hay có chỗ nào không đúng hay không mà khiến cho Giản Hàng ngay cả chuyện lớn như từ chức cũng không muốn nói với anh một câu. “Cô ấy không nhắc đến. Nếu tôi hỏi, có thể sẽ khiến cô ấy khó xử.” Tưởng Thịnh Hòa: “Được rồi, giờ tôi đi hỏi ngay đây.” Thật ra Tần Mặc Lĩnh có rất nhiều cách để dò hỏi thông tin, nhưng thông qua Tưởng Thịnh Hòa nhanh hơn, một cuộc điện thoại là có thể giải quyết. Lúc trước Giản Hàng vì chuyện của Cao phu nhân mà lo lắng bị phía hội đồng quản trị khiển trách, anh gọi điện cho thành viên hội đồng quản trị Doãn Lâm để giải thích, trong đó có hai lãnh đạo quen biết với Tưởng Thịnh Hòa. Tưởng Thịnh Hòa làm việc, Tần Mặc Lĩnh yên tâm nhất. Ba phút sau, Tưởng Thịnh Hòa trả lời lại, “Thật sự đã từ chức rồi. Bàng Lâm Bân cũng đã đồng ý.” Tần Mặc Lĩnh trầm mặc trong giây lát. “Mô hình lần trước cậu mua ở đâu vậy?” Tưởng Thịnh Hòa thiếu chút nữa không theo kịp suy nghĩ của Tần Mặc Lĩnh, “Tần Tỉnh vẫn không chịu bỏ qua à?” “Không phải. Mua cho Giản Hàng mấy cái nữa, cô ấy cũng thích game đó.” “……” Tưởng Thịnh Hòa cảm thấy thú vị, “Trước đây không phải là vì Giản Hàng cho cậu leo cây nên cậu còn không muốn kết hôn sao, bây giờ sao lại tốn tâm tư mua mô hình cho cô ấy.” Chính bởi lúc trước đối với cô không tốt nên hiện tại muốn bù đắp. Tần Mặc Lĩnh nói: “Kết hôn cũng đã kết hôn rồi, đối xử tốt với cô ấy là chuyện nên làm, chẳng lẽ tôi lại đi đối xử tốt với những người phụ nữ khác.” Về đạo lý thì là như vậy, nhưng hiện giờ quả thật không có mô hình đó. Tưởng Thịnh Hòa đồng ý, khi nào có thêm mẫu mới được ra mắt sẽ giành giúp thêm mấy cái. Dù sao, khi còn nhỏ, anh cũng đã từng ăn bánh sủi cảo hấp nhân tôm của Giản Hàng. Kết thúc cuộc gọi, Tần Mặc Lĩnh tựa người vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần. Anh nghĩ đến chuyện người đại diện Đàm Mộ Hành, nếu anh ta là họ hàng với Đàm Phong thì Lạc Mông sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng với Đàm Mộ Hành. Để anh ta tiếp tục làm người đại diện coi như có thể giúp Giản Hàng trả món nợ ân tình của Đàm Phong trong dự án thu mua ở Tô Thành. Anh không thích việc Giản Hàng nợ người khác, nhất là nợ Đàm Phong. – Bảy giờ tối, Tần Mặc Lĩnh có cuộc họp trực tuyến với chi nhánh ở nước ngoài để trao đổi về việc liên quan đến công xưởng của Lạc Mông với bộ phận kinh doanh bên đó. Về việc có cuộc họp tối nay, Tần Mặc Lĩnh không định báo cho Giản Hàng. Nhưng lại nghĩ đến tối qua đã nói với cô việc anh có buổi tiệc xã giao, nếu tối nay không nói gì, sợ là cô sẽ chờ anh cùng ăn tối. Sáu giờ năm mươi sáu phút, chỉ còn mấy phút nữa sẽ kết nối cuộc họp. Tần Mặc Lĩnh suy nghĩ nhiều lần, quyết định mở điện thoại di động lên, [Em về nhà thì ăn cơm trước, anh có cuộc họp, trước chín giờ tối chưa chắc đã về được.] Giản Hàng đã ăn gần xong, khi nhìn thấy tin nhắn: “……” Dì Cảnh bảo Tần Mặc Lĩnh không gọi điện về nghĩa là không ăn cơm ở nhà. Cô ăn xong miếng cháo hải sản cuối cùng, trả lời anh: [Được. Để phần đồ ăn khuya cho anh] Tần Mặc Lĩnh hỏi: [Cơm tối có gì?] Giản Hàng: [Dì Cảnh nấu cháo hải sản.] Tần Mặc Lĩnh biết cô thích ăn, [Em ăn nhiều một chút. Không cần để lại cho anh.] Hôm nay không cần tăng ca, Giản Hàng ăn tối xong, mang tài liệu cũ ra, để lên bàn để xem. Bàng Lâm Bân đã phê duyệt đơn từ chức của cô, trừ hạng mục dự án Vạn Duyệt, cô không cần phụ trách thêm dự án mới nào khác. Hiếm khi được thảnh thơi. Chín giờ mười lăm phút, Tần Mặc Lĩnh về đến nhà. Giản Hàng quay đầu lại nhìn thấy anh, trong lòng không biết vì sao cảm thấy thật yên bình, “Anh về rồi à.” “Ừm.” Tần Mặc Lĩnh cầm theo tài liệu và máy tính đi thẳng về phía phòng ăn. “Có muốn ăn cháo hải sản không?”. Giản Hàng chủ động hỏi anh. “Không đói, anh ăn rồi.” Dì Cảnh đã quen với việc hai vợ chồng tăng ca ở phòng ăn, chuẩn bị hoa quả cho hai người xong, bà trở về phòng mình. Tần Mặc Lĩnh không ngồi đối diện mà kéo một cái ghế ăn bên cạnh Giản Hàng ngồi xuống, cắm sạc, mở máy tính lên.

Bụng bầu vượt mặt còn phát hiện chồng và em gái cắm sừng mình, cô bị hại chết trùng sinh trở về bắt đầu cuộc đời mới và cái kết hả hê!

Nhà văn trẻ xuyên vào thân xác của Hoàng hậu thất sủng, ngỡ là bất hạnh ngờ đâu lại bắt đầu được mối nhân duyên thú vị với Hoàng đế
Sập bẫy mẹ ruột, cô có thai người đàn ông lạ, mang trăm đắng ngàn cay biến mất nào hay đối phương là Tổng tài hô mưa gọi gió!

Cưới Tổng tài đáng ghét vì bị ràng buộc bởi 1 bản HĐ hôn nhân phát sinh sau 1 đêm ân ái ép buộc, cô đâu ngờ cuộc đời mình sang trang mới!

Hai người đã ngủ chung một giường, từng gần gũi thân thiết không chút khoảng cách, giờ ngồi cạnh nhau cũng không tính là quá đột ngột. Giản Hàng định đợi anh xong việc để nói với anh về chuyện từ chức. Cô thu dọn lại tài liệu, lấy điện thoại ra đăng nhập vào game. Tần Mặc Lĩnh đọc email, thỉnh thoảng cũng nhìn sang người bên cạnh. Liếc mắt một cái, anh trông thấy giao diện game trên màn hình điện thoại của cô. “Không chóng mặt nữa à?” “Vừa chơi, vẫn chưa đến lúc chóng mặt.” “……” Lần này vận may tốt, Giản Hàng tiêu diệt tất cả thành viên độiđối thủ. Tần Mặc Lĩnh hỏi: “Công việc hôm nay làm xong hết rồi sao?” “Xong từ sớm rồi.” Giản Hàng nhân cơ hội này nói: “Em từ chức rồi. Phía hội đồng quản trị cũng đã thu hồi lại quyền hành.” Những việc vốn dĩ cô phải làm giờ đã có người khác làm thay. Tần Mặc Lĩnh nhìn chằm chằm cô vài giây, kinh ngạc, thật ra cô cũng muốn nói chuyện này với anh. Có lẽ do ngày hôm đó có chút xích mích nhỏ, cô không tìm được cơ hội thích hợp để nói. Hôm đó cô chủ động nói với anh chuyện về hot search, bất kể là vì lý do gì, lẽ ra anh không nên im lặng. “Đợi từ chức xong, nghỉ ngơi một thời gian, tĩnh dưỡng cơ thể cho thật tốt.” Tần Mặc Lĩnh không hy vọng cô cô ngay lập tức chuyển sang nơi khác làm việc, với cường độ làm việc như của cô, sớm muộn gì cũng khiến bản thân suy sụp. “Ừm.” Đột nhiên, trời đất quay cuồng, trong bụng cuộn trào. Giản Hàng đặt điện thoại xuống, cánh tay đặt lên bàn, nằm sấp. Tần Mặc Lĩnh không còn gì để nói, “Biết là sẽ chóng mặt lại không thể ngừng chơi.” Giản Hàng buồn bã nói: “Em chỉ có một chút sở thích này.” Tần Mặc Lĩnh để tài liệu xuống, rót cho cô một ly nước ấm. Lần này Giản Hàng chóng mặt nặng, uống nước xong, đợi mấy phút sau, trong bụng vẫn như sóng cuộn biển dâng. Cô nghi ngờ liệu tình trạng say màn hình 3D có phải đã trở nên nghiêm trọng hơn hay không. Sợ là sau này đến một ván cũng không thể chơi được nữa. Tần Mặc Lĩnh lấy đi cốc nước trong tay Giản Hàng, “Quay lại đây.” “Hả?” Giản Hàng không hiểu rõ ý của anh. Tần Mặc Lĩnh ra hiệu cho cô, “Ngồi đối diện với anh.” Giản Hàng chóng mặt đến mức khó chịu, làm theo lời anh nói. Tần Mặc Lĩnh hơi nhổm người, kéo ghế về phía trước, sau khi ngồi xuống cách cô gần hơn trước. Anh dùng một tay đỡ đầu cô, tay kia đặt sau gáy cô, hai ngón tay tìm được huyệt vị rồi xoa bóp. Huyệt vị này có thể làm dịu cơn đau đầu, về phần có thể giảm bớt chóng mặt hay không anh cũng không chắc chắn lắm. Nhưng xoa như vậy, chắc sẽ thoải mái hơn. Giản Hàng ngẩng đầu lên một cái, Tần Mặc Lĩnh đang nhìn cô, đáy mắt như mặt nước hồ, sâu lắng yên tĩnh. Ánh mắt nhìn nhau. Sau là quyến luyến. Tần Mặc Lĩnh theo bản năng muốn cúi đầu hôn cô, nhưng Giản Hàng không biết anh định hôn mình, hơi cúi nhìn xuống trước anh nửa giây. Bối rối. Đầu còn choáng váng, Giản Hàng không khỏi nhíu mày. Thấy cô khó chịu, Tần Mặc Lĩnh không nói một lời, trực tiếp để đầu cô dựa lên vai anh, ở lòng mình nghỉ một lát. Cô và Tần Mặc Lĩnh chỉ khi ở trên giường làm chuyện kia mới ôm hôn. Lúc hai người tỉnh táo, chưa bao giờ có hành động thân mật đến như vậy. Thật ra ấn huyệt cũng không có tác dụng lắm, nhưng Giản Hàng không nói, cô chỉ yên lặng dựa vào vai anh. “Còn khó chịu nữa không?” Tần Mặc Lĩnh hỏi. Giản Hàng: “Khó chịu.” Tần Mặc Lĩnh vỗ nhẹ vào lưng cô, “Ngẩng đầu lên.” Giản Hàng không đoán được anh lại muốn đổi sang tư thế nào khác để mát xa cho cô, chậm rãi từ trong lòng anh ngồi thẳng, ngước đầu lên. Tần Mặc Lĩnh hơi cúi đầu, nhắm đúng môi cô, ôn nhu hôn lên. Hôn trước rồi mới trách mắng: “Sau này nếu còn vừa chóng mặt vừa cố chơi game, sẽ không quản em nữa.” Nói xong, anh lại để Giản Hàng tựa vào lồng ngực, một tay để lên lưng cô, một tay xoa bóp huyệt cho cô, lực đạo vừa phải.