Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Sủng Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Ma Ma Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 10

Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 10

10:58 sáng – 02/08/2024
Trở về trường học, An Nguyệt tới phòng cô chủ nhiệm, An Tĩnh về lớp. Cô đặt cốc trà sữa của mình lên bàn. Trong lớp chỉ có lác đác vài người, phần lớn đang ngủ trưa. An Tĩnh đi tới bên cạnh Kỷ Nguyên, đập vai cô nàng, đặt cốc trà sữa lên bàn. “Cho mình à?” Kỷ Nguyên sững người, vội cúi đầu tìm ví,”Cảm ơn nhé, bao nhiêu tiền?” An Tĩnh lắc đầu:”Là Tống Tư nhờ mình mang cho cậu, nói là cảm ơn cậu buổi sáng cho cậu ấy khăn giấy.” Kỷ Nguyên nghe vậy cũng sững người, chuyển hướng nhìn từ ví tiền lên cốc trà sữa, lập tức cau mày, biểu cảm có phần phức tạp. Nhìn từ góc nhìn của An Tĩnh, hình như hơi… chê bai. An Tĩnh cảm thấy hơi bất ngờ. Kỷ Nguyên là cán sự môn Ngữ Văn trong lớp, ngoại hình không hề xuất chúng, khuôn mặt trắng nhợt gần như không mang theo biểu cảm, thêm cặp kính viền đen càng tôn thêm sự lạnh lùng, tạo cho người khác cảm giác rất khó gần. Nhưng An Tĩnh lại rất có thiện cảm với điều đó, hai người thường bàn bạc với nhau về việc làm báo tường cho lớp. Kỷ Nguyên khác hẳn với các bạn, cô không mải miết nói chuyện không ngừng, cũng chẳng hỏi chuyện nọ chuyện kia, càng không đã động tới chị gái An Nguyệt. Nói tóm lại, cô gái này tạo cho An Tĩnh một cảm giác rất thoải mái tự nhiên. “Mình tiếp tục đi làm báo tường đây.” An Tĩnh cười, đi đến bên bục giảng, lấy những viên phấn màu sắc khác nhau cho vào hộp. Báo tường mới vẽ được một nửa, vẫn còn vài nhân vật chưa chưa vẽ xong, cô cần tranh thủ thời gian. An Tĩnh nhìn điện thoại, đắm chìm trong thế giới của mình, vẽ như không có ai bên cạnh. Chẳng bao lâu sau, có mấy người đi vào lớp qua cửa sau, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, chai cầm chai nước khoáng đã uống hết nửa. “Nóng chết đi được, tôi phải ra chỗ điều hòa ngồi một lúc.” Tống Tư vuốt tóc, tới đứng trước điều hoa cây bên cạnh An Tĩnh. “Này, đừng có tranh với tôi, tôi cũng muốn mát.” Hứa Gia Nghiệp chạy tới tranh chỗ với cậu ta. “Đi chết đi, dừng có đừng cùng ông đây, càng nóng hơn.” An Tĩnh thu vai lại, tránh để mồ hôi của họ bắn vào mình. Lúc ấy Trần Thuật mới đi vào, mặt cậu ta ướt nhẹp, hình như vừa vào nhà vệ sinh rửa mặt, trên mái tóc đen nhánh còn đọng lại những giọt nước long lanh, từ từ chảy xuống làn da trắng mịn. Cậu ta kéo ghế của Hứa Gia Nghiệp rồi ngồi xuống. Châu Tề đập đập quả bóng rổ, vừa đập vừa nói gì đó với Trần Thuật. Thỉnh thoảng Trần Thuật cười cười. Quả bóng rổ nảy dưới chân, kêu bộp bộp, cuốn theo rất nhiều bụi. An Tĩnh đứng lên trước một chút, tiếp tục làm việc của mình như không có chuyện gì xảy ra. Tống Tư đứng trước điều hòa một lúc, sau đó cảm thấy mát mẻ hơn, cậu ta tươi cười hớn hở hơn khoác vai Châu Tề. Dáng vẻ đắc chí, Tống Tư bắt đầu lên tiếng:”Đấy thấy không, quá đơn giản, chơi chưa đến mười phút mà các em gái kéo đến càng lúc càng đông, hình như còn có cả mấy em lớp mười.” Châu Tề ném bóng cho cậu ta, nhân tiện chế nhạo:”Nhiều em thì sao, đâu phải đến xem ông chơi.” “Hứ, dù sao trông tôi cũng đàng hoàng nho nhã, một bậc anh tài, số em gái thích tôi nhiều không kể xiết.” Tống Tư đón lấy quả bóng rổ, liền nhảy lên tạo dáng ném bóng. Trêu chọc Châu Tề một lúc, đột nhiên cậu ta chuyển chủ đề, cười gian tà:”A Thuật, ông nói xem, cuối tuần ông ở nhà xem “One Piece, thật hay là xem phim…hả?” Nói tới câu cuối cùng còn kéo dài giọng ra, nháy mắt ra hiệu với Châu Tề. Lúc nghe thấy “One Piece”, ngón tay của An Tinh bất giác run run. Trần Thuật ngửa cổ uống một ngụm nước, vừa cười vừa chửi:”Muốn chết à?” Tống Tư huýt vài tiếng sáo, không để ý lùi ra sau một bước, va vào ai đó. Chỉ thấy sau lưng mềm mềm, Tống Tư chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống đất. Tống Tư quay đầu, nhìn thấy một bạn nữ, câu ta gãi gãi đầu tỏ vẻ vô tôi nhưng giọng điệu chẳng có chút áy náy nào, miệng còn cười cười:”Xin lỗi đã va vào bạn.” Kỷ Nguyên lạnh lùng lắc đầu, cúi người nhặt cốc nước, xoa vai, đi qua người cậu ta đến chỗ cây nước. An Tĩnh đứng ngay cạnh đó. Cô lo lắng nói:”Không sao chứ?” “Không sao.” Kỷ Nguyên rót nước xong, mỉm cười với cô, sau đó quay người đi về chỗ.
Tống Tư nhìn theo bóng dáng cô ấy, sờ sờ mũi với vẻ đầy hoài nghi, khẽ lẩm bẩm:”Cái bạn Kỷ Nguyên này thật lạnh lùng, nhìn thấy tôi mà không đỏ mặt, không thẹn thùng cũng chẳng xấu hổ.” Châu Tề cười không ngồi thẳng người lên lên được:” Ông tưởng mình là ai mà đòi người ta phải đỏ mặt. Mơ vừa thôi.” Tống Tư, Châu Tề lại đánh nhau. Lúc ấy, cán sự tiếng Anh bước vào, đạp bàn giáo viên nói với cả lớp:”Lát nữa giờ tiếng anh phải đọc chép từ mới, ai chưa học thuộc thì mau học thuộc đi, nếu không chép được sẽ bị phạt chép mười lần.” bỗng chốc cả lớp như muốn khóc ròng. vừa cúi đầu giở sách vừa than phiền. “Trời ơi, tôi vẫn chưa học, mau đưa sách tiếng Anh cho tôi, trang mấy vậy?” Hứa Gia Nghiệp ném chiếc PSP đi, vội vàng mở cuốn sách tiếng Anh ra, nhanh chóng học thuộc lòng. Sau khi vẽ được một lúc, An Tĩnh nhìn thời gian, còn mười phút nữa là vào tiết. Cô cất điện thoại vào túi áo, cúi đầu xếp lại phấn. Cô xoay người đi về phía trước, bỗng va vào ai đó đang từ chỗ ngồi đứng dậy> An Tĩnh khẽ “á” lên một tiếng, lùi lại một bước, suýt đánh rơi hộp phấn. Trần Thuật một tay được tay cầm hộp phấn của An Tĩnh, tay kia đỡ lấy vai cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô, nhíu mày khẽ nói:”Không sao chứ?” Sau khi bình tĩnh lại, An Tĩnh lắc đầu, bỗng nhiên nhận ra bàn tay nóng ấm của cậu ta đặt dưới tay mình, vội vàng buông tay:”Không sao.” An Tĩnh chưa cầm tay con trai bao giờ nên thấy hơi căng thẳng. Trần Thuật thấy cô đứng vững rồi mới buông tay, đút vào túi áo, An Tĩnh cầm hộp phấn,cúi đầu, đứng sang một bên, muốn nhường cho cậu đi trước. Nào ngờ cậu ta cũng không nhấc chân lên. An Tĩnh hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn cậu. Vừa hay bắt gặp ánh mắt của cậu ta, hàng mi dài, khóe mắt khẽ nhếch lên, đôi môi khép hờ, vì vừa chơi bóng rổ nên mấy cúc áo trước ngực vẫn còn phanh ra, mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh trắng muốt. “Cậu đi trước đi.” Bên tai vang lên giọng nói trầm lắng tơi mức khàn khàn của cậu ta. An Tĩnh gật đầu lia lịa, cụp mắt xuống không nói một lời, cầm hộp phấn lướt thẳng qua người cậu ta. Châu Tề chán ngán cầm quyển sách tiếng Anh ngồi một bên, vừa khéo chứng kiến chuyện vừa rồi, không bỏ sót bất kì chi tiết nào. Cậu ta nhướng mày có vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Trần thuật đã quay về chỗ ngồi của mình. Sao có cảm giác giữa hai người này có gì đó lạ nhỉ? Châu Tề trầm ngâm suy nghĩ. Cất hộp phấn xong An Tĩnh nằm bò ra bàn. Cô mở sách tiếng Anh tới trang cần học từ mới. Một tay chống cằm một tay vô thức cuộn mép trang sách. Tiếng nói chuyện của hai người đằng sau không to không nhỏ, An Nguyệt đang hỏi Trần Thuật về bài toán sáng nay. An Nguyệt đưa giấy nháp cho Trần Thuật, chỉ vào một đề, cau mày nói:”Mình thấy bước này hơi khó hiểu, phức tạp quá.” Trần Thuật uể oải đặt điện thoại xuống, cầm tờ giấy, thản nhiên liếc nhìn đề bài. Vài giây sau, cậu bắt đầu viết các bước giải lên giấy, gần như chẳng cần suy nghĩ gì. An Nguyệt bật cười:”Trần Thuật cậu lợi hại thật đấy.” An Tĩnh khẽ uống một ngụm trà sữa. Thật là ngọt. Trong ấn tượng của cô, An Nguyệt chưa bao giờ phải hỏi cô điều gì. Lúc nào chị ấy cũng tỏ ra kiêu hãnh tự tin, cũng chưa bao giờ khiến bố mẹ thất vọng, cho dù chỉ là cán sự bộ môn hay là lớp trưởng, lúc nào chị ấy cũng hoàn thành một cách xuất sắc, khiến người ta hết lòng khen ngợi. Tiết học cuối cùng của buổi chiều là môn Ngữ Văn. Ánh hoàng hôn từ bên ngoài hắt ào phòng học, ánh sáng loang lỗ, những tia sáng vàng chiếu lên người học sinh trong lớp. Trên sân vận động, tiếng cười nói trêu đùa của học sinh trong giờ Thể dục vọng tới tận lớp học. Giáo viên Ngữ Văn đứng trên bục giảng đọc bài, giọng đọc hòa vào tiếng ve râm rang trên cành cây. Dương Kỳ ngồi bên cạnh đã không thể kiểm soát đầu óc mình được nữa, hai mắt nhắm hờ, đầu gật gật. Cô cầm bút trong tay, vẽ vẽ gạch gạch trong vô thức, cuốn sách Ngữ văn trên bàn đã bị gạch đến không còn ra hình thù gì, các đường nét linh tinh lộn xộn. An Tĩnh cúi người, tay chống dưới cằm, khẽ nằm bò ra bàn, thầm nghĩ, chỉ ngủ một lúc thôi, một lúc thôi. Tống Tư ngồi hàng cuối ngồi gác chân, nói chuyện riêng với Hứa Gia Nghiệp. “Hứ, thật là, rõ ràng Từ Lâm biết A Thuật không thích Hạ Tâm Vũ mà trưa nay còn dắt cô ta theo làm gì không biết.” Tống Tư ngán ngẩm quay bút nghịch nghịch. “Đun vậy, lẽo đẽo theo A Thuật cả ngày mà cậu ấy còn chẳng thèm nhìn cô ta.”
“Con gái bây giòa đều không biết e thẹn như vậy sao, đã phủ tới mức ấy rồi còn không bỏ cuộc.” Tống Tư bực dọc. Hứa Gia Nghiệp ngừng vài giây, cười gian tà nói:”Ông thích kiểu e thẹn thuần khiết à?” Tống Tư nghẹn họng, tức giận nói:”Hừ, kiểu lầm lầm lì lì ấy chán chết đi được, tôi thích kiểu biết làm nũng hơn.” Vẻ mặt hai người lúc nói đến đây trông rất gian tà. “Tống Tư, trong giờ học cậu cười gì thế? Thấy tôi giảng bài buồn cười lắm sao?” Cô giáo Ngữ văn đẩy kính, nhấn giọng nói:”Nhắc lại những gì tôi vừa giảng một lầm nữa, nếu không nhắc được thì đứng đấy nghe giảng.” Tống Tư bực tức lề mà lề mề đứng dậy. Có trời mới biết được trước đó cô giảng gì. “Không biết thì đứng đấy nghe cho tôi.” Giáo viên Ngữ văn lườm cậu ta một cái rồi tiếp tục giảng bài. Mấy người anh em ngồi đằng sau cười khì khì chế nhạo Tống Tư, không chút nể mặt. Trần Thuật cũng phì cười, ném điện thoại vào trong ngăn bàn, mở mọt trang trong sách Ngữ văn, chuẩn bị nghe giảng một lát. Cậu ta ngước đầu, tầm nhìn bổng trở nên rõ rệt hơn. Cô gái mỏng manh bàn trên không biết đã nằm bò ra bàn từ lúc nào. Cậu nhíu mày, liếc nhìn hình bóng của co từ phía sau. Không gian tĩnh lặng, ánh chiều ta rực rỡ. Trần Thuật dừng lại một hồi, hai mắt từ từ dịch chuyển, cúi đầu nhìn sách Ngữ Văn ho một tiếng vẻ không tự nhiên, dáng ngồi uể oải từ từ thẳng lên. Một lúc sau, lại liếc mắt nhìn. Cô gái trước mặt vẫn nằm rạp trên bàn, hai tay chống dưới cằm. Bộ đồng phục rộng thùng thình bị kéo lên hở một vòng eo nhỏ nhắn, lộ ra vóc dáng thon thả. Mùa hè mặc đồng phục trắng mỏng manh, từ phía sau có thể lờ mờ nhìn thấy dây áo lót màu đen, khiến người ta suy nghĩ miên man. Đường nét khá rõ ràng,  nhưng nấu không nhìn kĩ thì không thấy được. Trần Thuật nhíu mày, sờ sờ chóp mũi, hai bàm tay thon thả đưa lên che đôi tai đỏ ửng. Kết thúc tiết học cuối cùng, giáo viên Ngữ văn ôm sách rời khỏi lớp học trong cảm giác hài lòng, học sinh xuất sắc Trần Thuật hiếm khi tập trung và chăm chú nghe giảng trong giờ của cô như vậy. Tiếng ồn ào khiến An Tĩnh tỉnh giấc. Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu, mọi người trong lớp đang nhốn nháo thu dọn sách vở. Cái gì đã hết giờ rồi sao. Cô đã ngủ nguyên nửa tiết rồi. An Tĩnh cau mày, cô hoàn chẳng nghe được cô giáo đã giảng những gì, về nhà hỏi lại An Nguyệt rồi. Cô ủ rũ, uể oải thu dọn sách vở. Tống Tư đứng nửa tiết học, mệt mỏi duỗi chân, ngạc nhiên nói:” A Thuật, sao tiết này ông chăm chú nghe giảng vậy?” “Lẽ nào ông thích bà giáo Ngữ văn này rồi chứ?” Tống Tư cười gian xảo. Trần Thuật cúi đầu, không nói một lời. Tống Tư tiếp tục trêu đùa mãi không thôi. Trần Thuật đội chiếc mũ màu đen che kín mặt lên, điệu bộ lạnh lùng đạp cho cậu ta một cái. Khẩu khí không mấy tử tế:”Đi thôi.”