Vậy là đến nay là tròn nửa tháng đi học rồi.
Ngày thứ Sáu tan học, cả lớp vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Bởi vì buổi trưa giáo viên chủ nhiệm nói lúc tan học không được về vội, cô có chuyện cần nói, vì thế cho dù lớp học ồn ào, nhưng không ai dám chạy ra ngoài.
An Tĩnh cúi đầu thu dọn cặp sách, một đống bài tập về nhà trên tay khiến cô cảm thấy hơi nặng nề. bên tai cô là tiếng cằn nhằn than thở của Dương Kỳ.
Tống Tư bàn cuối tỏ ra vô cùng chán ngán. Cậu ta khoác vai Hứa Gia Nghiệp, chốc chốc lại đung đưa ghế ngồi, đột nhiên hỏi: “Đại Tề, ông nói xem cuối tuần chúng ta đi đâu chơi? Cho ý kiến đi.”
“Ông nói xem đi đâu?”
Châu Tề bắt chéo chân, thư thái gấp máy bay giấy, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu ta.
“Còn đi đâu được nữa, chắc chắn mẹ tôi sẽ xích tôi ở nhà làm bài tập, được ra ngoài là tốt lắm rồi.” Hứa Gia Nghiệp cúi đầu chìm đắm trong PSP, vội vã nói.
“Ai bảo thành tích của ông mãi chẳng khá lên chút nào?”
Tống Tư đánh cậu ta một cái, tức giận nói, sau đó lại thản nhiên tiếp: “Có điều nhốt ông ở nhà cũng vô ích, khóa trái cửa rồi ông vẫn chứng nào tật nấy, lại lén lút chơi game thôi.”
Cậu ta nhớ tới điều gì đó, cười thầm nói tiếp: “Hay là lấy danh nghĩa Trần Thuật hẹn ông ra ngoài, thế nào, chẳng phải mẹ ông quý cậu ta nhất sao, lần nào cũng nhiệt tình không tả được.”
Hứa Gia Nghiệp nghe vậy, chán luôn cả game, ngẩng đầu oán hận, ngưỡng mộ tới mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông còn nói thế được à, chính tôi còn không biết rốt cuộc ai mới là con đẻ của bà ấy.”
Bà Hứa lúc nào cũng đối xử đặc biệt nhiệt tình với người có thành tích học tập tốt, nhất là khi biết Trần Thuật thỉnh thoảng vẫn hướng dẫn bài vở cho Hứa Gia Nghiệp, bà càng vui vẻ hơn bao giờ hết. Trần Thuật chính là “con nhà người ta” trong mắt của bà Hứa.
An Nguyệt đang làm bài tập. Có một bài cô nghĩ rất lâu mà không giải được nên vô cùng bực bội.
Cô cầm vở bài tập Toán tới trước mặt Trần Thuật, hỏi cậu ta.
“Trần Thuật, bài này giải thế nào vậy, mình nghĩ rất lâu vẫn chưa tìm ra cách.”
Trần Thuật ngồi dựa vào thành ghế.
Một chân cậu ta gác lên thanh chắn dưới bàn, đang cụp mắt nghịch điện thoại, không nghe không nhìn quyển vở bài tập đang giơ ra trước mắt, một hồi lâu vẫn chưa thèm lên tiếng, cứ như thế nó không tồn tại vậy.
An Nguyệt gọi mà không thấy cậu ta phản ứng, bặm chặt môi, hơi ngượng, lòng tự trọng khiến tay của cô khẽ run lên, cô “hừm” một tiếng.
Lúc ấy Trần Thuật mới bớt chút thời gian bận rộn ngẩng đầu liếc nhìn quyển vở một cái, có điều rất nhanh chóng lại hướng mắt vào màn hình điện thoại. Vẻ mặt thờ ơ, giọng nói lạnh lùng: “Không biết.”
Lúc hai tiếng nhẹ tựa lông hồng ấy lọt vào tai của An Nguyệt, biểu cảm của cô không thay đổi, chỉ nheo mắt nhìn cậu ta một lúc, khẽ nhướng mày, đáp bằng giọng nói không chút biểu cảm: “Vậy à, mình đi hỏi Thẩm Thư Quân.”
Trần Thuật không hề bận tâm, ơ hờ “ừ” một tiếng, mắt vẫn nhìn điện thoại.
Hai người bàn cuối lén la lén lút chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.
Tống Tư thở dài dõi theo hình bóng của An Nguyệt, không khỏi thương tình cho An đại mỹ nhân, có một người bạn cùng bàn xinh đẹp như vậy mà thà chơi game rắn tham ăn chứ kiên quyết không muốn nói chuyện với người ta.
Đúng vậy, cậu ta đang chơi game rắn tham ăn.
Trần Thuật chính là kiểu người như vậy, hoàn toàn thiếu kiên nhẫn với người không thân thiết, trước đây cũng có bạn nữ thẹn thùng e ấp tới hỏi bài Trần Thuật. Lúc nào cậu ta cũng cố kìm nén sự bực bội, giữ chút thể diện cho người ta mà giảng giải bài tập.
Nhưng nếu lần sau lại tới hỏi bài, Trần Thuật sẽ thấy phiền phức, từ chối thẳng thừng không chút nể mặt. Còn nhớ lúc ấy cậu ta vừa mới khiến một cô gái tức giận chạy đi. Mấy người anh em hỏi cậu ta vì sao mà cự tuyệt người ta.
Trần Thuật cau mày, bực tức nói: “Tôi đâu phải là giáo viên, hỏi tôi làm gì.”
Ha ha, thật là nhạt nhẽo.
Có điều Tống Tư nhanh chóng vứt An Nguyệt sang một bên, cậu ta cúi người, ghé sát vào tai Trần Thuật, “A Thuật, ông nói xem cuối tuần này chúng ta đi đâu?”
Trần Thuật nghiêng đầu, đang định nói thì Lý Thục Quyên ôm một đống đồ, đẩy cửa phòng học, hùng hùng hổ hổ bước vào.
Cả lớp thấy cô vào, tiếng nói chuyện ồn ào dần dần lắng xuống, những người đang không ở chỗ của mình nhanh chóng chạy về chỗ.
Lý Thục Quyên đặt đồ xuống bàn, sau đó ngẩng đầu, nhìn một vòng quanh lớp học, thấy không có ai bỏ về nên hài lòng gật đầu.
Cô chống tay xuống bàn, hắng giọng nói: “Hôm nay cô xin chút thời gian sau giờ học của các em để nói vài chuyện.”
Học sinh trong lớp chăm chú nhìn cô, hai mắt sáng bừng.
Cô nói nhanh lên, nói xong chúng em còn về.
“Thứ Hai tuần sau thi tháng, tổng cộng thi hai ngày.”
Lớp học im lặng như tờ, giọng nói của cô chủ nhiệm vang vọng trong lớp. Đến tận mấy giây sau, tiếng kêu than của lũ học sinh mới vang ầm lên.
Lý Thục Quyên vỗ tay, “Được rồi đừng kêu ca nữa, có thời gian kêu ca chi bằng về nhà chăm chỉ ôn tập, vì thế hai ngày cuối tuần các em đừng có ra ngoài chơi nữa.”
Trần Thuật nghe thấy vậy, đặt điện thoại xuống, khoanh tay cười, “Tôi nghĩ, cuối tuần nên ở nhà thì tốt hơn, bởi vì… các ông phải chăm chỉ học hành.” Cậu ta kéo dài giọng, vô cùng thản nhiên.
Tống Tư nằm bò ra bàn, áp mặt lên mặt bàn lạnh buốt, bộ dạng như thể cuộc sống không còn gì đáng để lưu luyến nữa vậy.
“Thật là chán, lại phải chăm chỉ học hành rồi.”
Hứa Gia Nghiệp cũng chán không kém, nhưng nghe thấy lời Tống Tư nói, cậu ta tức giận véo Tống Tư một cái, “Ông học hành cái con khỉ, tôi mới phải chăm chỉ học hành đây này.”
Tống Tư giống Trần Thuật, mặc dù thành tích của cậu ta không xuất sắc như Trần Thuật, nhưng cũng không quá kém.
Còn Hứa Gia Nghiệp thì khác, luôn bị người khác ép học.
Cô Lý Thục Quyên trên bục giảng nói tiếp: “Vì thế cuối tuần các em phải chăm chỉ ôn tập, cố gắng đạt thành tích tốt, như thế dịp lễ Quốc Khánh mới có thể chơi vui vẻ được, đúng không.”
Bên dưới lại vang lên tiếng than thở.
“Thôi được rồi, bây giờ tới chuyện tiếp theo, đó chính là…”
Cô giáo cúi đầu lật tìm gì đó trên bàn giáo viên, lấy ra một tấm bằng khen màu cam đưa cho cả lớp xem, “Cuộc bình chọn báo tường đã có kết quả rồi, lớp ta đạt giải nhì.”
Cô Lý Thục Quyên tươi cười rạng rỡ, “Nào, hãy cùng biểu dương hai bạn đã làm báo tường của lớp ta, An Tĩnh và Kỷ Nguyên.”
Tất cả học sinh liền quên đi nỗi bất mãn vì sắp phải thi tháng, tiếng hò hét và vỗ tay bao trùm lấy hai người, một vài bạn nam trong lớp còn la hét ầm ĩ, khiến cô chủ nhiệm và các bạn khác cười ồ lên.
An Tĩnh bỗng cảm thấy lúng túng không biết làm thế nào. Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía mình, các bạn bàn trên đồng loạt quay đầu nhìn cô. Cô xấu hổ, khẽ cúi đầu, đôi tai trắng như ngọc khẽ ửng đỏ.
Dương Kỳ vỗ tay điên cuồng, phấn khích như chính mình đạt giải vậy, “An Tĩnh cậu lợi hại thật đấy, vẽ đẹp quá.”
An Nguyệt cũng kéo vai cô, hiếm khi giơ ngón tay cái về phía cô khích lệ.
An Tĩnh không thích có quá nhiều người nhìn mình, chỉ biết cười trừ.
Châu Tề ngồi hàng cuối lên tiếng với giọng điệu đùa giỡn.
“Ấy, sao chỉ đạt giải nhì, em thấy báo tường của lớp mình đẹp nhất , lẽ ra phải đạt giải nhất chứ?”
Trần Thuật hờ hững liếc nhìn hình bóng nhỏ bé bàn trên, mỉm cười nói:
“Đúng vậy, dù sao thì cũng phải được giải nhất, như thế không quá chứ.”
Mấy người anh em ngồi sau thi nhau phụ họa.
“Không quá.”
“Không quá.”
Có cậu ta khơi ngòi, học sinh trong lớp thi nhau gật đầu. Đúng vậy, lúc tới lớp khác xem thấy chẳng ưng ý báo tường của họ chút nào, chỉ thấy của lớp mình là đẹp nhất.
Đây chắc hẳn là cảm giác tự hào về tập thể lớp mình.
Cô Lý Thục Quyên cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Cô cũng cười theo một lúc, sau đó nói tiếp: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, hôm nay chúng ta tan học, bạn trực nhật nhớ quét dọn sạch sẽ, lần trước không đóng chặt cửa sổ đã bị trừ điểm rồi.”
Cô nhìn danh sách học sinh trực nhật trên bảng rồi nói: “Tống Tư, lát nữa em dán bằng khen lên nhé.”
Tống Tư rung chân, ra hiệu: “Dạ.”
Sau khi cô đi, lớp học lại trở nên ồn ào huyên náo.
Học sinh lần lượt thu dọn sách vở ra về.
An Nguyệt đeo cặp, đi vòng tới trước bàn của An Tĩnh.
“Tĩnh Tĩnh, chị tới cửa hàng tiện lợi ngoài đường mua chút đồ, đợi em ở đó nhé.”
An Tĩnh gật đầu. Hôm nay cô cũng phải trực nhật.
Mỗi ngày trong lớp đều sẽ cử ra bốn học sinh trực nhật, phân theo số thứ tự, hai nam hai nữ. Nam nữ cùng kết hợp, như thế làm việc không mệt, ai nấy tuân thủ đúng những gì được phân công.
Hôm nay nam có Tống Tư, Trần Thuật. Nữ là Kỷ Nguyên, An Tĩnh.
Bọn họ lau bảng sạch sẽ, sau đó mang khăn lau bảng vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, An Tĩnh cúi đầu mở vòi nước, nhúng ướt khăn lau bảng, vò vò vài cái.
“Vui lắm sao?” Nhà vệ sinh trống trơn đột nhiên vang lên tiếng nói.
Kỷ Nguyên đứng cạnh cô, tắt vòi nước, vắt khô khăn lau bảng.
An Tĩnh quay sang nhìn cô ấy vẻ dò hỏi.
Kỷ Nguyên đưa tay, chỉ lên miệng cô, khẽ nói: “Cậu cứ cười suốt.”
An Tĩnh bất giác đưa tay lên, chính cô cũng không để ý.
“Có sao?”
“Ừ, không giống bình thường, rất vui.”
An Tĩnh im lặng một lúc. Một lúc sau, cô nhoẻn miệng, đôi mắt xinh đẹp cong lên, đáy mắt lấp lánh, gật đầu không chút do dự.
“Ừ, rất vui, bởi vì cố gắng của mình được người khác thừa nhận.” Cô khẽ nói.
Mặc dù không mong chờ gì, và cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng báo tường cô vẽ đã đạt giải, điểm này khiến cô rất tự hào.
“Ừ, mình cũng rất vui.”
Khuôn mặt thanh tú của Kỷ Nguyên cùng sáng lên một nụ cười nhàn nhạt. Tuy bình thường cô ấy chẳng mấy khi có biểu cảm, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng. Cô ấy không biết cách hòa đồng với các bạn, đành phải tự phòng ngự bằng vẻ mặt lạnh lẽo đó.
Hôm nay trong lớp có nhiều bạn không thân thiết vẫn vỗ tay chúc mừng và khen ngợi cô, đặc biệt còn có người cảm thấy chỉ đạt giải nhì thật bất công. Lúc ấy, Kỷ Nguyên mới cảm thấy từ khi vào học đến bây giờ, cô mới hòa nhập được với lớp mới.
Cảm giác… rất tuyệt.
Kỷ Nguyên đợi An Tĩnh vắt khô giẻ lau bảng, hai người cùng ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc bước vào lớp họ thoáng sững sờ, toàn bộ ghế trong lớp đã được úp lên bàn. Nhanh vậy sao, An Tĩnh ngạc nhiên.
Ánh nắng vàng ươm xuyên qua cửa sổ chiếu vào lớp học, bầu trời nhuộm sắc đỏ rực, phảng phất mùi hương của một loài hoa không biết tên.
Trong lớp ngoài Trần Thuật, Tống Tư, còn có cả Hứa Gia Nghiệp và Châu Tề cũng chưa về, hai người họ đang phụ úp ghế, không quên trêu đùa nhau.
Không biết nói cái gì mà Tống Tư sầm mặt, bay lên đạp bọn họ một cái, nhưng không đạp được, hai người cười ha ha.
Trần Thuật thư thái dựa người một bên, uể oải nhìn bọn họ trêu chọc nhau, khóe miệng nở nụ cười, im lặng không nói câu nào.
Tống Tư cầm chổi, thấy hai cô gái quay lại, liền nói: “Ấy, hai cậu quay lại rồi, bọn mình đã lau xong ghế và úp hết lên rồi, giờ chuẩn bị quét lớp.”
Giọng điệu như kể công của cậu ta nghe khá đáng yêu.
An Tĩnh gật đầu, vừa buồn cười vừa hơi ngây người.