Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Sủng Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Ma Ma Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 23

Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 23

8:34 sáng – 06/08/2024
Ăn xong, Trần Thuật lại đưa An Tĩnh ra bến tàu điện ngầm. Tuy An Tĩnh đã từ chối mấy lần, nhưng Trần Thuật vẫn một mực đi bên cạnh, An Tĩnh hết cách đành để mặc cậu. Giữa hai người chỉ có tiếng bước chân, bên cạnh xe cô qua lại. Cậu buột miệng hỏi: “Đến đây làm gì?” An Tĩnh cúi đầu, nhàm chán đếm bước chân, khẽ nói: “Mẹ mình đăng ký lớp học thêm cho mình, sáng nào cũng phải tới đường Tùng Lâm để học.” Trần Thuật cau mày: “Học thêm gì, chẳng phải thành tích của cậu rất tốt rồi sao?” An Tĩnh cười: “Mẹ mình kỳ vọng rất nhiều về mình.” Trần Thuật nhìn cô: “Không mệt à?” An Tĩnh chững lại một lát: “Vẫn ổn.” “Ngày mai vẫn phải đi à?” “Ừ, ngày mai là buổi cuối cùng.” “Ừ.” Cô không muốn nhắc tới chuyện này nữa, liền tìm cách đổi chủ đề, “Vì sao cậu…” An Tĩnh vẫn chưa nói hết câu, chợt nghe sau lưng vang lên một hồi còi gấp gáp, cùng với đó là tiếng hò hét. Người bên cạnh kéo cổ tay cô rất mạnh, An Tĩnh nhào vào vòng tay ấm áp của Trần Thuật, được cậu kéo vào trong. Chỉ trong thoáng chốc, một chiếc xe máy đằng sau phóng qua như bay. Trần Thuật vòng tay qua vai cô, đôi lông mày cau lại, nhìn chằm chằm chiếc xe máy đã phóng đi xa, ánh mắt đầy tức giận. “Chết tiệt.” Đoạn đường này rất nhỏ, xe cộ và người qua lại đi sát nhau, gần như lướt qua nhau. An Tĩnh thờ phào nhẹ nhõm, bất giác thấy sợ, nếu Trần Thuật không kéo cô, rất có thể cô đã bị xe máy đâm rồi. Cô ngoảnh đầu, nhìn thấy Trần Thuật vẫn cau mày, mặt nghiêm lại. Cô cắn môi, kéo vạt áo của cậu, khẽ nói: “Không sao rồi, Trần Thuật.” Một lúc lâu sau, Trần Thuật mới nặng nề đáp lại. Nhưng bàn tay của cậu vẫn ôm chặt bờ vai gầy của An Tĩnh, đến tận khi ra tới đường lớn, cậu mới chầm chậm buông tay nhét vào túi áo. Cậu hỏi: “Vừa rồi cậu định nói gì?” “À, ừ.” Lúc ấy An Tĩnh mới nhớ ra, buột miệng hỏi: “Muốn hỏi vì sao cậu lại thích đội mũ như vậy?” Trần Thuật thản nhiên đáp: “Bởi vì mình ghét ánh nắng.” “Ồ.” An Tĩnh liếc nhìn cậu, “Nhưng cậu vừa bảo đến đây sớm để sưởi nắng mà.” Trần Thuật bị chặn họng, không ngờ cô vẫn còn nhớ. Cậu hơi bối rối, mỉm cười, nheo mắt nhìn cô: “Thế nên cậu vẫn muốn biết lý do mình đến sớm?” An Tĩnh ngừng một lát rồi đi thật nhanh, “Đâu có.” Trần Thuật phối hợp với bước chân của cô, cậu rảo bước đi nhanh hơn, mau lẹ bắt kịp. Cậu khẽ cúi người, ghé sát vào tai cô, như cười như không nói: “Mình đến sớm vì cậu đó, cậu có tin không?” Sau khi đưa An Tĩnh đến bến tàu, cậu đón taxi về nhà. Lúc về đến nhà, bà Tống Triều Anh nhào ra, vẻ mặt thần bí hỏi cậu đi đâu về. Trần Thuật cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu đối phó qua loa bằng cách nói đi chơi với bạn, sau đó vẫy tay chào mẹ. Cậu đi lên cầu thang, mới đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi cọ, cậu đẩy cửa bước vào. Tống Tư ngồi một bên rung đùi xem Châu Tề chơi game. Thấy Trần Thuật về, cậu ta kêu lên một tiếng, lao tới nhào lên người cậu, “Tôi yêu ông quá A Thuật ạ, ông đã làm xong hết bài tập rồi, cho tôi mang về nhà nhé.” “Tránh ra.” Trần Thuật nhíu mày, chậm rãi gạt Tống Tư sang một bên, cậu đi đến sau lưng Châu Tề xem cậu ta chơi game một lúc, khẽ nói: “Cảm giác thế nào?” Châu Tề phấn khích, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhân vật trong game. “Phê, phê lắm, màu sắc này, khung hình này, không gì địch nổi.” Trần Thuật cười. Tống Tư ăn miếng trái cây, vừa nhai vừa buồn chán hỏi: “A Thuật ông đi đâu đấy, bọn tôi đã hẹn đến rồi, vậy mà một mình ông đi ra ngoài là sao?” Trần Thuật thư giãn gân cốt, tựa vào thành giường, rút điện thoại ra xem, trả lời bâng quơ: “Đi chơi.” Trần Thuật không trả lời, cậu nhìn điện thoại chẳng biết đang tìm cái gì, cứ ấn đi ấn lại, một lúc sau mới nói, “Ông quản được à?” Tống Tư lườm một cái, “Sặc, tôi thèm vào.” Ánh mắt Trần Thuật lóe lên, dường như tìm thấy thứ gì đó, khóe miệng khẽ giật giật, ném điện thoại sang một bên, cậu đứng dậy đi tới trước mặt Tống Tư. Rút đống vở bài tập của mình đang để cạnh cậu ta, Trần Thuật vui vẻ nói: “Nếu ông thiếu thân thiện như vậy, tôi có quyền thu lại vở bài tập của mình.” “Chết tiệt, đừng mà.” Tống Tư không để ý, bị cậu lấy mất vở bài tập về nhà, miệng lải nhải. Bất chợt cậu ta nhớ ra cái gì đó, nở một nụ cười gian xảo, buông mấy câu đầy ẩn ý: “Trần Trần à, bạn bè với nhau, chúng ta hà cớ gì phải làm khó nhau?” Lúc nói hai chữ “Trần Trần” cậu ta cố tình nhấn mạnh. “Ông chán sống rồi à?” Trần Thuật khẽ nhướng mày, cụp mắt nhếch miệng đầy ẩn ý. Cậu xắn tay áo, lao thẳng lên đấm đá. Chỉ còn lại buổi học thêm cuối cùng, ngày mai sẽ được nghỉ. An Tĩnh đeo cặp, tới lớp học ở đường Tùng Lâm, cô đến sớm mười phút. Cô xếp hộp bút, phiếu bài tập, vở trong cặp sách lên bàn, lớp học bắt đầu lác đác bóng học sinh. Những người này đều là học sinh ưu tú của các trường trong thành phố A, bình thường thành tích trên lớp đều là thứ nhất thứ nhì, nên khá kiêu ngạo, không ai vừa mắt với ai. Do An Tĩnh ít nói nên ngồi một mình ở góc lớp. Một tay cô chống cằm, một tay quay bút, buồn chán đợi giáo viên. Giáo viên ôm tập giáo án, đến trước chiếc bàn nhỏ. Thầy nhìn đồng hồ, mỉm cười với cả lớp: “Chúng ta đợi một chút, còn một bạn nữa sắp đến, đợi bạn ấy đến, chúng ta sẽ bắt đầu.” Cả lớp bàn tán sôi nổi, bàn trên bàn dưới khẽ nói chuyện với nhau, buổi học cuối cùng rồi còn ai tới nữa? Những người cần đến đều đã đến đủ hết rồi. Bỗng nhiên, cửa sau vang lên tiếng động. Mười mấy người trong lớp cùng nhìn về một phía. Yên lặng một hồi, các bạn nữ đột nhiên reo lên khe khẽ, vài người lấy tay che miệng, thò đầu nghển cổ. “Chuyện gì thế này, đó là ai vậy? Đẹp trai quá!” “Ôi ôi, học trường nào vậy?” “Có ai quen cậu ấy không? Sao ngày cuối cùng rồi mới đến?” “Khuôn mặt này nhìn quen quá!” An Tĩnh đang chán nên cũng ngoảnh đầu nhìn theo. Chỉ một thoáng cũng đủ khiến cô sững người, vẻ mặt kinh ngạc, Trần Thuật mặc cả cây đen, uể oải dựa vào cửa lớp. Sao cậu ta lại ở đây… Cô vội vàng quay đầu nhìn quyển vở trên tay, tay lăm lăm cây bút. Trần Thuật ung dung đi vào lớp, trước mọi ánh nhìn, cậu coi như không thấy, chỉ nheo mắt lướt nhìn phòng học không rộng lắm, một bóng hình gầy guộc khiến cậu nhếch miệng cười. Cậu rảo bước, đi về phía góc lớp. Người xung quanh thấy cậu đi tới, ai nấy đều thấy ngượng ngùng bối rối, không biết cậu sẽ ngồi ở đâu, tất cả lén nhó trộm cậu. Đến tận khi cậu đi tới bên cạnh bạn nữ rất ít nói kia và ngồi xuống. “Ấy, bọn họ có quan hệ gì vậy, quen nhau à?” “Hình như bạn gái đó học trường Minh Đức, mình vẫn nhớ.” “Mình nhớ ra rồi, nhắc tới Minh Đức, anh chàng kia nhìn quen lắm, hình như tên Trần Thuật thì phải.” “Trần Thuật là ai?” Một cô gái hỏi. “Thế mà cậu cũng không biết, Trần Thuật là hot boy của Minh Đức, đẹp trai còn học giỏi.” Từ lúc người mới đến ngồi xuống bên cạnh An Tĩnh, cô cảm thấy mọi ánh nhìn trong lớp đều đổ về phía mình. Mùi hương dễ chịu trên người Trần Thuật lan tới. An Tĩnh thấy mặt mình nóng ran, cô cụp mắt xuống, bực tức buông một câu: “Sao cậu lại ở đây?” Trần Thuật bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, nhìn cô một lúc, thản nhiên đáp: “Đến học.” Cô bực bội, không biết cậu ta muốn làm gì. “Thành tích của cậu tốt như vậy còn học gì nữa?” “Thành tích tốt thì không được đến học à?” Cậu hỏi lại. An Tĩnh lườm cậu một cái. Trần Thuật nhếch miệng, bị cô lườm nhưng chỉ thấy thích thú, cậu ghé sát về phía cô, cười khẽ: “Ghê gớm như vậy à, không cho mình đến luôn?” An Tĩnh lại lườm cậu. Rõ ràng không phải ý đó, vì sao lúc nào cậu cũng bẻ cong ý cô? Thầy giáo đã bắt đầu giảng bài rồi. An Tĩnh không định đôi co với cậu, chăm chú nghe giảng một lúc. Người ngồi cạnh cũng không làm phiền cô, cậu chỉ lười nhác ngồi đó, uể oải nghe giảng một lúc rồi bắt đầu chơi game trên điện thoại. Trán An Tĩnh lấm tấm mồ hôi, cô vén tóc ở hai bên ra sau tai, không kìm được mở miệng nói: “Cậu nộp tiền rồi à?” “Ừ, nộp rồi.” Cậu ta khẽ gật đầu.
“Toàn bộ.” An Tĩnh quay sang nhìn cậu ta, không dám tin vào tai mình. “Ừ, toàn bộ.” “Cậu điên rồi.” Học phí của lớp này tính sáu buổi liên tiếp, dù Trần Thuật chỉ học một buổi cuối cùng vẫn phải nộp học phí của cả năm buổi trước mới được vào lớp. Trần Thuật cất điện thoại, nhún vai, tỏ ý không bận tâm. An Tĩnh không còn gì để nói. Rõ ràng tiền là của cậu, vậy mà chẳng hiểu vì sao cô lại rất tức giận, An Tĩnh chẳng thèm bận tâm tới cậu nữa, cúi đầu làm bài mà thầy giáo giao. An Tĩnh làm được một nửa, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, ngón tay thon dài chỉ vào bài tập mà cô đang làm. “Này, làm sai rồi, bài này này.” Cô dừng bút, không nhìn cậu ta, tiếp tục làm bài. Trần Thuật nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ xíu của An Tĩnh thật trắng trẻo, đôi môi mím chặt, hàng mi rậm rũ xuống, tạo thành bóng râm, không thèm nhìn cậu, như thể đang bực tức với ai vậy. Trần Thuật mỉm cười, một tay chống cằm, dịu dàng nói: “Giận rồi à?” Hàng mi của An Tĩnh khẽ run run, cô không nói gì. Cô tiếp tục viết công thức như không có chuyện gì xảy ra. Một giây sau, hơi nóng bên tai dần dần áp sát lại, hương bạc hà mát lạnh sảng khoái tràn ngập xung quanh cô. “Đừng giận nữa mà, lần sau mình sẽ nghe lời cậu, cậu bảo mình làm gì mình sẽ làm như thế.” Cậu nhếch miệng, giọng nói rất trầm, ẩn chứa nụ cười. An Tĩnh ngừng một lát, nhìn cậu, “Mình bảo cậu làm gì cậu sẽ làm thế?” Trần Thuật nhướng mày, gật đầu. “Ngồi thẳng người, làm bài tập, đừng nhìn mình.” “Ồ.” Trần Thuật đáp, chán ngán vò đầu bứt tóc. An Tĩnh tiếp tục viết, người bên cạnh lấy khuỷu tay huých vào người cô. “Mượn cái bút.” An Tĩnh cau mày, đi học đến đây bút cũng không mang là sao? An Tĩnh chẳng màng tới cậu, cô bò người ra, thu mình lại. Bên trên có một bạn nữ quan sát bọn họ rất lâu. Thấy Trần Thuật không có bút, cô ta vội lấy đồ của mình, mỉm cười đưa cho cậu, “Này bạn, mình có bút này, cho bạn mượn.” Trần Thuật không nhìn cô ta, gương mặt lạnh lùng. Không cầm bút của cô ta, cũng không nói chuyện với cô ta, chỉ dựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn An Tĩnh. Cô gái bàn trên trở nên khó xử, tay giơ giữa không trung, khuôn mặt nóng bỏng. An Tĩnh thở dài một tiếng. Cô ngồi thẳng người, lấy bút đưa cho cậu, đồng thời mỉm cười xin lỗi bạn nữ ngồi bàn trên, khẽ nói: “Xin lỗi, cậu ấy không cần nữa.” Ánh mắt của cô gái đó đảo qua đảo lại nhìn hai người một lúc, hứ một tiếng, rồi quay lên. Trần Thuật chậm rãi cầm bút, viết đáp án lên giấy. Dáng vẻ của cậu rất chăm chú, nhưng không hề tập trung, chốc chốc lại quay bút, đề bài này với cậu chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, chốc lát sau đã giải xong. Cậu đặt bút xuống, đưa giấy nháp cho cô, “Này, mình đã viết lại các bước giải cho đề bài lúc nãy, cậu xem đi.” An Tĩnh nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, chậm rãi đón lấy tờ giấy nháp, đó chính là bài tập cô làm sai lúc trước. Trần Thuật lại chán chường nghịch điện thoại một lúc. Nhìn từ phía của An Tĩnh có thể thấy sống mũi cao thẳng của cậu, khuôn cằm rõ nét, cổ trắng bóc, biếng nhác uể oải. An Tĩnh sững người nói: “Thực ra, cậu không cần làm vậy.” Giọng cô rất khẽ, gần như không thể nghe thấy được. Trần Thuật cụp mắt, tay nghịch điện thoại, không rõ có nghe thấy không. Một lúc sau, cậu khẽ nói: “Ừ, chẳng có gì, cậu không cần bận tâm.” An Tĩnh mím môi, không biết nên làm thế nào, đành thở dài, tiếp tục làm bài. Giáo viên ở trên giảng bài, học sinh thỉnh thoảng bàn luận với nhau. Lúc ấy, bên tai vang lên giọng nói khe khẽ, trầm lắng và từ tốn. “Mình chỉ sợ một mình cậu cô đơn mà thôi.” Buông một câu nhẹ tênh như vậy, cậu tiếp tục chơi điện thoại. An Tĩnh ngây người nhìn đề bài, rất lâu không viết tiếp. Không hiểu vì sao đáy lòng cô trào dâng một cảm giác chua xót đến tê tái. Kết thúc buổi học hai tiếng rưỡi, Trần Thuật lại đưa cô tới bến tàu như lần trước. Hai người đều không phải kiểu người hoạt ngôn, lúc đến tàu điện ngầm, An Tĩnh vẫy tay với cậu rồi đi vào. Giờ này, trên tàu điện ngầm còn rất nhiều chỗ trống, cô chọn một chỗ gần cửa rồi ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại trong cặp ra, bật máy. Dãy số lạ kia vẫn còn trong điện thoại. Cô ngây người nhìn một lúc, gác lại cảm xúc trong lòng, ngón tay khẽ ấn màn hình, lưu hai chữ “Trần Thuật”. Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, bỗng nhiên có một tin nhắn đến. “Lúc nãy quên chưa tạm biệt cậu.” An Tĩnh đang định gõ hai chữ tạm biệt thì thêm một tin nhắn nữa gửi tới. “Tiểu Tiên Nữ, ngày kia gặp.” An Tĩnh cau mày, vội vàng gõ chữ. “Không được gọi mình là Tiểu Tiên Nữ.” “Tiểu Sửu Nữ?” “Cũng không được.” “Tiểu Ma Nữ?” “Biến.” “Được thôi Tiểu Tiên Nữ, mình biến đây.”