An Tĩnh đỡ vành mũ. Ở đó còn vương lại hơi ấm dịu dàng.
Ngửi kỹ một chút, vẫn thoang thoảng mùi hương thơm mát của Trần Thuật.
Chiếc mũ quá rộng, đội lên đầu cô làm che cả tầm mắt cô. Cô đẩy vành mỹ lên trên, chỉnh lại vị trí.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện ánh nhìn nóng rực. An Tĩnh quay đầu.
An Nguyệt nheo mắt, nhìn cô và chiếc mũ trên đầu cô với ánh mắt kỳ lạ, hai mắt đảo qua đảo lại, ánh mắt càng lúc càng không bình thường.
An Tĩnh đột nhiên luống cuống, cô vội bỏ chiếc mũ xuống. Không biết nên nói thế nào, và giải thích ra sao với chị gái, cô hơi lo lắng.
“Đây… không phải…”
Hiếm khi thấy cô ấp a ấp úng như vậy.
An Nguyệt nhìn vẻ mặt ngại ngùng, ánh mắt né tránh của em gái, đột nhiên có vẻ hiểu ra điều gì đó.
Cô hơi tức giận, quay sang lớn tiếng hét với mấy anh chàng đang chơi bóng rổ: “Trần Thuật! Cậu đừng có bắt nạt em gái tôi! Sao cậu lại trẻ con như vậy hả? Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn tìm cu li giữ đồ cho mình, cậu tưởng cậu là đại ca thật à!”
An Tĩnh: …
Kỷ Nguyên ngồi cạnh khẽ mỉm cười.
Trần Thuật đang chơi bóng chợt dừng lại, lỡ mất nhịp bóng, trái bóng lộp bộp lăn ra phía xa, cậu nhếch miệng, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Tống Tư, Châu Tề bên cạnh nghe vậy ôm bụng cười, có người còn nằm lăn ra đất.
“Trời ơi chết mất, bà chị ngốc ha ha ha ha ha.”
“Lục Cách, ông chắc là ông thích cô ta chứ?”
Siêu, siêu thật. Tư duy kiểu gì vậy, bà chị này.
An Tĩnh thầm thở dài, sau đó chầm chậm đội mũ lên đầu, cố ý che mắt, tránh sự ồn ào xung quanh.
Hai tay cô ôm chân, đầu gục xuống đầu gối, tránh ánh mắt đầy ẩn ý của đám người kia.
Chớp mắt đã tới ngày sinh nhật Tống Tư.
Thứ Sáu, tuần này lại đến lượt bốn người họ trực nhật.
Trong lớp học, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, nắng vàng rực rỡ, vô cùng ấm áp. Cảnh tượng đẹp đẽ, nhưng không khí lại thật kỳ lạ.
An Nguyệt ngồi trên bàn trước bàn giáo viên, hai mắt gườm gườm nhìn anh chàng cách cô một mét, gương mặt đầy bè dỉu.
Lục Cách chống một tay lên bàn giáo viên, một tay đút túi, dựa vào mép bàn mỉm cười với cô, chốc chốc lại nháy mắt.
An Nguyệt khó chịu, cau mày đầy ghét bỏ, không thèm nhìn cậu ta. Cô quay sang nói với mấy người trực nhật: “Có thể đi được chưa vậy?”
“Ồ ồ, đợi chút, để mình gọi điện thoại.” Tống Tư cầm chổi, vừa gọi điện thoại, vừa quét lớp, khá bận rộn.
Người ở đầu dây bên kia nghe máy.
“Này, Từ Tiểu Lâm, ông và hội Châu Tề đưa mọi người tới nhà hàng tôi đã đặt trước nhé. Tôi và Trần Thuật trực nhật xong sẽ đến, ừ ừ, các ông gọi món trước đi, bọn tôi đến chỉ việc ăn thôi, được, cứ thế nhé.”
Nói xong cậu ta cúp máy, đút vào túi. Sau đó ánh mắt vô tình liếc về phía bục giảng, chợt nổi sùng lên, bắt đầu lải nhải: “Lục Cách, ông đến đây ngồi không mà không biết ngại à, giúp một tay cho xong còn đi chứ, trêu chọc người ta làm gì?”
Lúc ấy Kỷ Nguyên đang lau sàn nhà bên cạnh cậu ta. Tống Tư thấy ngay tấm gương, liền chỉ tay về phía cô và nói: “Ông nhìn người ta đi, chăm chỉ thế chứ.”
Kỷ Nguyên cúi người, sững sờ.
Lục Cách xòe tay tỏ vẻ vô tội: “Tôi đâu có trách nhiệm trực nhật, việc gì phải làm, tôi còn chẳng phải học sinh lớp ông.”
Tống Tư lườm cậu ta một cái: “Hôm nay là sinh nhật tôi ông còn không chịu nghe tôi?”
Lục Cách hết cách, nhún vai: “Đúng đúng, sinh nhật ông, ông to nhất.”
“Tất nhiên rồi, hôm nay tôi phải tìm mọi cách sai khiến các ông mới được.”
An Tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ cãi cọ, tiếp tục xé túi rác.
Trần Thuật ung dung đi tới, rất biết cách phối hợp, lôi những túi chất đầy rác trong thùng ra và buộc chặt lại.
An Tĩnh khựng lại giây lát, sau đó lồng túi rác trên tay vào thùng.
Cuối cùng mọi người cùng khóa cửa phòng học, rời khỏi trường. Cổng trường vắng hoe, chỉ lác đác vài bóng người.
Họ cùng ra đường lớn. Sáu người, nữ đi với nữ, nam đi với nam, theo sát các bạn nữ.
Đi được một đoạn, An Nguyệt ngoảnh đầu: “Tống Tư, chúng ta đi thế nào đây?”
Tống Tư mải nhìn điện thoại, nghe vậy mới nhìn quanh, nhướng mày, “Sáu người bắt hai chiếc taxi đi.” Vừa hay đằng xa có một chiếc taxi đang đi tới, cậu ta giơ tay vẫy.
Chiếc taxi dừng lại trước mặt An Nguyệt, cô tiện tay mở cửa ngồi vào trong, chưa kịp gọi An Tĩnh thì Lục Cách bên cạnh nhướng mày, cười khì khì chui vào ghế sau.
Tống Tư nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Trần Thuật, lập tức nhanh tay lẹ chân kéo tay Kỷ Nguyên nhét cô vào ghế sau trong khi bản thân chiếm ngay ghế phụ.
Hai người còn lại sững sờ trước hành động của cậu ta.
Tống Tư hạ thấp cửa xe, mỉm cười rất gian tà: “Này, hai người bắt xe khác nhé.” Cậu ta nói rồi còn nháy mắt với Trần Thuật. Người anh em, tôi chỉ giúp ông đến đây thôi, phần còn lại phải dựa vào ông rồi.
Trần Thuật không chút biểu cảm.
An Tĩnh ngẩn người nhìn tất cả diễn ra trước mắt, vẫn chưa kịp phản ứng. Tốc độ của những người này nhanh thật…
Trong xe còn vang lên giọng nói đầy bất mãn của An Nguyệt và tiếng trêu đùa của Lục Cách.
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe đi xa dần.
Hai người còn lại hơi khó xử, hay ít nhất là An Tĩnh nghĩ như vậy, đột nhiên bị bỏ lại.
Trần Thuật nheo mắt, thở dài, nhếch miệng, thầm nghĩ “thằng ranh Tống Tư này.”
Trần Thuật và An Tĩnh tiếp tục đợi bên đường. Giữa hai người có một chút khoảng cách, Trần Thuật thản nhiên đút tay vào túi.
Hoàng hôn buông xuống, gió đêm nhè nhẹ thổi. Lúc ấy cứ như thể có ma ám, không một chiếc xe nào chạy qua.
Không gian tĩnh lặng, gió thổi, lá cây xào xạc.
Đột nhiên An Tĩnh nghĩ tới một vấn đề, khẽ hỏi Trần Thuật: “Cậu biết nhà hàng nào không?”
Trần Thuật gật đầu, nói: “Biết.”
An Tĩnh ừ một tiếng, “Thế thì tốt.”
Đột nhiên Trần Thuật bật cười, liếc nhìn cô: “Sao, sợ chúng ta không tìm được đường à?”
An Tĩnh bình tĩnh liếc nhìn cậu, không nói gì. Cô tiếp tục ngó nghiêng xem có xe không.
Thời tiết dần dần trở lạnh, An Tĩnh kéo ống tay áo xuống.
Trần Thuật hai tay đút túi, nhìn cô hồi lâu, khẽ gọi một tiếng.
An Tĩnh nhìn cậu.
Trần Thuật nghĩ một lúc, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô, “Hay là…” Cậu chỉ nói nửa chừng, âm cuối kéo dài mãi ra.
An Tĩnh nghiêng đầu, “Hay là cái gì?”
“Hay là chúng ta đi chơi riêng đi.”
“Đi chơi riêng?” An Tĩnh kinh ngạc.
“Ừ, chỉ hai chúng ta thôi.” Đôi mắt Trần Thuật ẩn chứa nụ cười, nhìn cô chằm chằm.
“Đi đâu?”
“Tùy, cậu thích đi đâu thì đi.”
“Mình đi cùng cậu.” Trần Thuật lại nói thêm một câu.
An Tĩnh cụp mắt, nhìn đôi giày của mình, khẽ nói: “Không được.”
Trần Thuật nhíu mày, không nói gì.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đôi mắt trong như nước: “Đã hứa với người ta rồi, không được nói không giữ lời.”
Trần Thuật cười, gật đầu đồng tình. Đôi mắt trầm tĩnh, giọng nói dịu dàng: “Ừ, làm người không được nói lời mà không giữ lời.”
Lúc này, đằng xa có một chiếc taxi đi tới.
Trần Thuật mở cửa sau, để An Tĩnh lên xe trước, sau đó cậu mới ngồi vào. Cậu đọc địa chỉ cho lái xe, chiếc xe chầm chậm phóng đi.
Phong cảnh bên ngoài cửa kính nối thành một đường thẳng, đèn đường hai bên lúc sáng lúc tối.
An Tĩnh nhớ ra một chuyện, ngại ngùng hỏi cậu: “Mình chưa chuẩn bị quà cho Tống Tư, hình như không hay lắm nhỉ?”
Trần Thuật nghịch điện thoại trên tay, nhún vai khẽ nói: “Không sao, cậu ta không để ý đâu.”
An Tĩnh vẫn rất bất an, nói: “Cậu ấy không để ý, nhưng mình không thể không để ý được, lát nữa mình đi xem có món quà nhỏ nào không để mua.”
Trần Thuật nhíu mày, không nhìn điện thoại nữa mà quay sang nhìn cô, chợt mỉm cười, buông một câu đầy ẩn ý: “Không cần đâu, mình đã tặng quà sinh nhật cho cậu ta rồi, qùa của mình coi như là quà của cậu.”
An Tĩnh cạn lời, chỉ hầm hầm nói: “Không được.”
Nhưng Trần Thuật lại ghé sát về phía cô, nhìn khuôn mặt nghiêng lúc ẩn lúc hiện, trắng trẻo mịn màng của cô, khẽ hỏi: “Sao không được?”
An Tĩnh lại không nói nữa, lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa xe.
Đúng lúc ấy, điện thoại trên tay Trần Thuật rung lên. Cậu không nhìn cô nữa. Trần Thuật cúi đầu đọc tin nhắn. Đọc một lúc, nghiêng đầu, miệng chửi thề một tiếng đầy bực dọc.
An Tĩnh nhìn cậu, “Sao vậy?”
Trần Thuật giơ điện thoại lên trước mặt cô, để cô đọc tin nhắn.
“A Thuật, giao cho ông một nhiệm vụ, hai người lấy giúp bánh gato ở tiệm bánh ngọt trên đường Lục Viên. Tôi đã đặt trước và dặn họ rồi, sau đó hai người hãy tới nhà hàng nhé. Ha ha ha.”
An Tĩnh cũng chẳng biết phải làm sao.
Trần Thuật hừ một tiếng, bực bội nói: “Nếu không nể mặt hôm nay là sinh nhật cậu ta, cậu ta nhất định sẽ no đòn.”
Sau đó cậu báo lại địa chỉ cho lái xe.
An Tĩnh nhìn các tòa nhà muôn hình muôn vẻ như một bức tranh bên ngoài cửa xe.
Trần Thuật chốc chốc lại ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô, mỉm cười.
Xe đến đường Lục Viên, hai người tới tiệm bánh ngọt mới nhận ra bụng mình hơi đói.
Các loại bánh ngọt đẹp mắt được bày trong tủ kính. Đủ loại hương vị, màu sắc phong phú, không thể kể xiết.
Trần Thuật lấy bánh gato ở quầy.
An Tĩnh đi sang bên kia, nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ nhắn xinh xắn trông rất ngon miệng.
Đột nhiên trên đầu vàng lên một giọng nói đầy hứng thú: “Sinh nhật cậu tháng mấy?”
Nhân lúc nhân viên ở quầy đi lấy bánh, không biết Trần Thuật đi tới bên cạnh cô từ lúc nào.
“Tháng Tám.”
“Qua mất rồi.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Chẳng mấy chốc, nhân viên đã đưa chiếc bánh gato được đóng hộp rất đẹp cho Trần Thuật.
An Tĩnh đi tới bên cạnh cậu, chuẩn bị ra về.
Nhân viên lại đưa cho cô một chiếc bánh nhỏ được gói rất xinh.
An Tĩnh ngây người một lúc, lắc đầu, “Không phải của tôi.”
Nhân viên mỉm cười đầy ý tứ, “Là chàng trai đi cùng mua cho cô.”
An Tĩnh ngẩn ngơ một lúc. Đến tận khi giọng nói trầm thấp vang lên bên tai ngắt dòng suy tư của cô.
“Nhận đi.”
An Tĩnh nhìn cậu, mím môi. Cô đưa tay từ từ cầm lấy, cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt, hỏi với vẻ khó hiểu: “Vì sao lại mua cái này cho mình?” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn cậu.
Trần Thuật nhún vai, thản nhiên nói: “Coi như tặng bù bánh gato cho cậu.”
Cậu ngừng một lát rồi nói, “Chẳng phải cậu và chị gái sinh cùng ngày sao, chắc cả hai phải chia nhau một chiếc bánh sinh nhật.”
An Tĩnh cụp mắt, gật đầu. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cô đều đón sinh nhật cùng với chị gái, nên người nhà liền mua một chiếc bánh gato thật to, để hai chị em cùng chia nhau.
Trần Thuật nhếch miệng cười, hơi hất cằm, nói: “Vì thế, đây là chiếc bánh của một mình cậu.”
Giọng nói êm tai của cậu cất lên câu nói đó, dường như chỉ là chuyện trong thoáng chốc.
Hàng mi của An Tĩnh khẽ run run, trong lòng cảm khái vô cùng.
Hai tay cầm chặt chiếc bánh gato nhỏ, cuối cùng hít một hơi, mỉm cười với cậu, hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
“Cảm ơn cậu.”
Cô vô tình nhìn xuống tay cậu, ngạc nhiên thốt lên: “Bánh gato của Tống Tư to như vậy sao?”
Trần Thuật ừ một tiếng.
An Tĩnh cau mày, có chút xót ruột, “Liệu có lãng phí quá không?”
Trần Thuật nghe vậy, mỉm cười, nói đầy ẩn ý: “Cậu không biết sao, bánh gato của cậu ta không phải để ăn đâu.”
An Tĩnh nhìn cậu với dấu hỏi to tướng trên đầu. Đôi mắt cô trong veo như nước, con người vô cùng sáng.
Trần Thuật chậm rãi nghiêng người, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú, yết hầu khẽ rung lên, khóe miệng nở nụ cười rất gian, cậu khẽ nói: “Là thế này.”
Cậu kéo dài giọng đầy chậm rãi.
Vừa nói, ngón tay thon dài của cậu vừa lướt qua má cô.
Nhẹ nhàng dịu dàng, hơi tê tê.
Ngón tay chạm vào làn da của cô, ấm ấm mềm mềm, rất mịn.
Hai người đều sững sờ.