Trưa hôm sau.
Mùa hè oi ả, ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu râm rang cành là.
Trong quán trà sữa gần trường, chiếc điều hòa treo tường chuyển động không ngừng, không khí mát lạnh thổi tới từng góc trong cửa hàng.
Bốn cạu nam sinh cao lớn ngồi ở bàn trong cùng.
Tống Tư hút một hơi thật mạnh, thứ ngước ngon ngọt mát lạnh chảy vào cổ họng, lạnh tới tận tim,”Ôi, cuối cùng cũng sống lại rồi.”
Châu Tề liếc nhìn cậu ta,”Có cần nói quá lên như vậy không?”
“Sao lại không, đi bộ năm phút ở ngoài đã ướt đẫm mồ hôi rồi.”
Tống Tư mồ hơi đầm đìa, hai tay lau mãi không sạch, cậu ta bĩu môi, đứng dậy đi về phía bàn bên cạnh, khuôn mặt tươi cười,”Người đẹp, cho một ít khăn giấy nào.”
Mấy cô gái thoáng chần chừ trước khi đưa một gói cho cậu ta.
“Cảm ơn nhé.”
Tống Tư quay về chõ ngồi, miệng thầm rủa:”Không có con gái bên cạnh thật bất tiện, lũ thô lỗ các ông ngay cả tờ giấy ăn cũng không có mà dùng.
“Chỉ có ông nhiều chuyện thôi.” Châu Tề hất cằm về phía Trần Thuật, thoải mái nói:”Ông nhìn người ta kia kìa, mặt mũi có lấm giọt mồ hôi nào đâu.”
Trần Thuật vẫn đội chiếc mũ lưới trai màu đen, miệng ngậm điếu thuốc, nhàn nhã tựa vào ghế, gác chân đầy thư thái.
Một giây sau, cạu ta ném chiếc PSP cho Hứa Gia Nghiệp đang ngồi quan sát.
“Trời ơi, cửa này tôi chơi mãi không được, vậy mà ông chơi nhanh vậy.” Hứa Gia Nghiệp cầm chiếc PSP trên tay, không dám tin vào mắt mình.
Chau Tề chế nhạo,”Đã lần nào ông chơi game thắng được A Thuật chưa.”
Hứa Gia Nghiệp không phục, bực tức nói:”Không được, tôi vẫn chưa chịu thua, có giỏi thì Dota, solo, dám không?”
Tống Tư kinh ngạc:”Ôi, người anh em, lần này cậu nghiêm túc thật đấy à, mang cả sở trường của mình ra cơ đấy.”
Hứa Gia Nghiệp đã chơi game Dota từ thời tiểu học, chơi đến bây giờ không đến một nghìn ván thì cả trăm ván rồi.
Trần Thuật rít một hơi thuốc, thản nhiên dập điếu thuốc vào gạt tàn, nhếch mắt nhìn cậu ta, nói với vẻ thách thức:”Chơi luôn.”
Châu Tề huýt sáo,”Lần này có kịch hay để xem rồi.”
Cậu ta lại nói:”Cược cái gì, nếu không thì cán lắm.”
Tống Tư liếc nhìn mặt bàn cười gian tà,”Cược một tháng trà sữa nhé.”
“Được.” Hứa Gia Nghiệp gật đầu.
Cả nhóm lại ngồi chuyện phím thêm một hồi.
Đột nhiên Châu Tề hỏi:”Này, đội cảm tử, vì sao hôm qua ông lôi cả đám nữ sinh tới ăn cơm với chúng ta, ông không biết tính khí của A Thuật sao.”
Càng nói càng thấy có gì không đúng lắm, cậu ta nhìn Tống Tư với ánh mắt hoài nghi, nghi ngờ nói:”Không phải là ông để mắt tới ai đấy chứ.”
Đột nhiên Tống Tư cau mày,”Mẹ kiếp, đã nói bao nhiêu lần ông đừng gọi cái tên ấy nữa rồi, nếu không chẳng có anh em gì hết.”
” Ha ha ha ha ha ha ha, ok ok.” Châu Tề ôm bụng cười ngặt ngẽo rồi ra hiệu bằng tay.
Trần Thuật cũng nhếch mép cười.
Tống Tư = tống tử = đội cảm tử.
Tống tư ghét nhất người khác gọi hai biệt danh này của mình, cảm thấy rất xui xẻo.
Tống Tư ngậm một ngụm trà sữa, vừa nhai trân châu vừa lúng búng nói:”Đâu phải rồi giúp bản thân rồi đâu, tôi giúp A Thuật mà.”
Trần Thuật nghe vậy cau mày, khó chịu nói:”Liên quan gì tới tôi.”
“Sao lại không liên quan, tôi hỏi các ông này, Hạ Tâm Vũ đẹp hơn hay An Nguyệt đẹp hơn?”
Châu Tề:”An Nguyệt.”
Hứa Gia Nghiệp:”An Nguyệt.”
Châu Tề nghĩ một lúc,”Lúc nào cũng cảm thấy Hạ Tâm Vũ có một chút tiểu thư, ỏn à ỏn ẻn, không được phóng khoáng như An Nguyệt.”
Tống Tư xua tay,”Như vậy không phải xong rồi sao, A Thuật không để mắt tới Hạ Tâm Vũ, thì cũng phải để mắt tới An Nguyệt chứ.”
“Tôi nói cho các ông nghe, sáng nay tôi gặp được Tưởng Thành ngày trước học 10A7, cậu ta nói trước đây người theo đuổi An Nguyệt không đến xuể, nhưng An Nguyệt từ chối sạch và tuyên bố thẳng thừng rằng cô ấy không thích người học kém.”
Haizz, vì câu nói ấy mà không biết bao nhiêu người học hành bất kể ngày đêm.
Tống Tư ba hoa một hồi rồi tặc lưỡi nói:”Hí hí, thật không nhận ra cô gái này có yêu cầu cao như vậy.”
Hứa Gia Nghiệp xoa cằm,”Vậy thì chẳng phải A Thuật đủ điều kiện rồi sao?”
Tống Tư gật đầu:”Đúng vậy, tôi khổ sỡ trăm đường như vậy đều vì ai chứ?”
Châu Tề cười gian tà:”Vậy chẳng phải tên mọt sách trong lớp cũng có hy vọng hay sao?”
Trần Thuật vươn vai đầy biếng nhác, không hề hứng thú với chủ đề mà bọn họ đang nói.
“Nhạt nhẽo, đi thôi.”
“Anh ơi, đây là trà sữa của anh.”
Nhân viên phục vụ lịch sự đưa túi trà sữa cho Tống Tư.
“Làm gì vậy, ông còn định mang về lớp uống à?” Châu Tề hỏi.
“Ông quản được tôi à, tôi uống.”
“Thằng ranh này nói năng càng ngày cành láo toét.”
“Này này, có chuyện rồi, có chuyện rồi.”
Hứa Gia Nghiệp huých tay hai người, nhếch mép về phía Trằn Thuật đang đi phía trước, tập trung tinh thần quan sát.
Chỉ thấy co gáu trước đó Tống Tư vừa mới mượn khăn giấy đứng chắn trước mặt Trần Thuật, đang nói cái gì đó.
Hóa ra cô gái nàu đang đỏ mặt hỏi xin số điện thoại của Trần Thuật.
Trần Thuật kéo mũ lưỡi trai xuống khít đầu, hai tay đút túi quần, làn môi mỏng mím thành đường thẳng, chậm rãi mở miệng đọc dãy số.
Cái gì? Lần này có chuyện thật sao? Ba người anh em trợn tròn mắt.
Giờ nghĩ trưa, trong lớp học, chiếc quạt trần trên đầu mọi người quay ong ong.
Đám học sinh thưa thớt nằm bò ra bàn nghĩ ngơi, hoặc vội vàng làm bài tập buổi sáng.
An Tĩnh quay người lại ghé sát vào người An Nguyệt, hai ta chống cằm nhờ chị gái giảng giúp một bài toán mà buổi sáng mình chưa hiểu lắm. Cô cầm bút tính toán một hồi trên giấy.
“Ừ, sau đó thì sao.”
Không ai trả lời.
An Tĩnh ngẩng đầu,”Chị?”
“Ồ.” An Nguyệt không chú tâm lắm nói ra cước tiếp theo.
Chỉ là nói một hồi bỗng dừng lại, cô quay mặt về phía An Tĩnh, ánh mắt thất thần, nghiêng đầu, hình như đang chăm chú nghe cái gì đó.
An Tĩnh giật mình, cô cũng nhận ra điều gì đó. Cô liếc nhìn xuống bàn cuối cùng.
Tống Tư dò hỏi:”A Thuật, ông cho cô ấy số điện thoại thật sao?”
“Không phải chứ, ông thích cô ta ở điểm nào?”
“Vóc dáng? Khuôn mặt? Tôi thấy có gì đẹp đâu.”
Châu Tề nói xen vào:”A Thuật không phải là người nông cạn chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài đâu.”
“Thôi đi, trước đây chính cậu đã nói thích mấy cô nàng dáng đẹp, mặt xinh.” Tống Tư tiếp tục hỏi đến cùng:”Tôi nói này, không phải ông xúc động vì cô nàng đưa cho tôi một gói khăn giấy đấy chứ?”
Lúc này Trần Thuật đang chiếm chỗ của Hứa Gia Nghiệp, cúi đầu làm bài tập với vẻ lười nhác, thỉnh thoảng lại chau mày suy nghĩ vì gặp đề bài phức tạp, ngon tay thon dài trắng muốt xoay bút với vẻ thành thạo.
Trần Thuật không bận tâm tới cậu ta.
Tống Tư hít môi hơi thật sâu,”Tôi nói này, ông thích cô bé đó thật à?”
Trần Thuật làm xong một bài, lúc ấy mới ngẩng đầu, thản nhiên nói:”Ông đoán xem.”
Trần Thuật ngồi đối diện với An Tĩnh, ở giữa cách một chỗ trống.
Khoảnh khắc cậu ta ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp ánh mắt trong sáng của An Tĩnh.
Cậu ta sững người.
Cô gái gầy guộc yếu ớt bàn trên có khuôn mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt đen láy sáng ngời, trong trẻo như mặt hồ, có thể chạm tới trái tim người khác.
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng.
Một tia nắng xuyên quq cửa kính chiếu vào, tạo thành vệt loang lỗ trên khuôn mặt mọi người. Mùi hương hoa dành dành lan tỏa khắp lớp học.
An Tĩnh cúi đầu, không chút biểu cảm, cầm cuốn vở bài tập quay lại chỗ ngồi của mình.
Trần Thuật chăm chú nhìn theo bóng dáng cao gầy của cô, trong lòng như nghĩ ngợi điều gì.
Đột nhiên một tiếng đọng lớn vang lên.
“Trời ơi, Trần Thuật ông thật nham hiểm!” Tống Tư kéo ghế nhảy lên, một tay giơ điện thoại, một tay đẩy vai Trần Thuật, nói với vẻ không dám tin:”Ông dám cho số điện thoại của tôi, không biết xấu hổ à?”
Châu Tề nghe vậy liền ghé sát lại xem điện thoại của cậu ta, đọc từng câu từng chữ:”Thứ sáu sau giờ học có thể mời anh đi uống trà sữa được không ha ha ha.”
Hứa Gia Nghiệp cũng đập bàn cười lớn.
Trần Thuật bị cậu ta kéo làm ngắt quãng tầm nhìn, thấy vậy liền nhếch mép, trêu chọc với vẻ thích thú:”Sao vậy, không vui à?”
“Vui cái đầu ông ấy.” Tống Tư ngòi bệt xuống ghế lẩm bẩm:”Tôi không thích kiểu trẻ con chưa dậy thì ấy đâu.”
An Nguyệt vỗ vai An Tĩnh.
“Đừng quay lên vội thế, chị vẫn chưa giảng xong.”
An Tĩnh quay đầu nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm của chị, cười khì khì lắc đầu,”Em hiểu rồi.”
Tiếng chuông vào học vang lên.
“Vào tiết rồi, vào tiết rồi, Trần Thuật, Hứa Gia Nghiệp về chỗ của các em ngồi ngay ngắn.”
Cô giáo vỗ tay, cất giọng cao nói.
Châu Tề cao giọng hét:”Tiết này không phải tiết tự học sao cô?”
Cô Lý:”Chúng ta dành một ít thời gian của tiết tự học để bầu cán sự lớp.”
Cô Lý phân phát giấy trắng.
“Thẫm Thư Quân, em phụ trách kiểm phiếu.”
Qua nửa tiết trôi qua.
An Nguyệt được bầu làm lớp trưởng, lớp phó học tập Thẩm Thư Quân, bí thư đoàn Kỷ Khang, lớp phó thể dục Hạ Quý…
Cô Lý liếc nhìn bảng danh sách rồi đọc:”Tiếp theo có hai bạn muốn cạnh tranh lớp phó văn nghệ.”
Thẩm Giai Văn và Long Ni lần lược lên biểu diễn.
Hứa Gia Nghiệp:”Chọn ai đây?”
Tống Tư không chút do dự:”Ai xinh hơn thì chịn người đó.”
“Có phải chúng ta quá nông cạn không?”
“Nông cạn cái con khỉ, lớp phó văn nghệ vốn cho bạn nữ xinh đẹp nhất lớp đảm nhận. Ông xem Hạ Tâm Vũ ở lớp 10A1 trước đây chẳng phải vậy sao?”
“Thế thì chon Long Ni đi, tuy da hơi đen nhưng dáng người đẹp, rất sexy.”
Trần Thuật đang ngồi chơi PSP, ngón tay khẽ khựng lại trong giây lát.
Thẩm Thư Quân ôm hộp bỏ phiếu di về phía từng người một. Đúng lúc muốn bỏ qua Trần Thuật thì bị chặn lại. Trần Thuật gấp tờ phiếu trong tay, thư thả ném vào hòm phiếu. Thẩm Thư Quân sũng người một hồi, sau đó đi tới trước mặt người khác.
Trần Thuật cúi xuống, tiếp tục chơi PSP như thể ở chốn không người.
Tống Tư bỏ phiếu xong, nghiêng người lên trước hỏi:”A Thuật, ông bầu cho ai vậy, rõ ràng trước đó ông có bỏ phiếu nào đâu.”
Chơi qua cửa này, Trần Thuật chậm rãi thốt ra từng tiếng.
“Ông đoán xem.”
“Thôi đi, hôm nay ông đây không muốn nghe mấy từ này nữa.”
Cô Lý cau mày,”Tống Tư, nói to như vậy làm gì hả?”
Thẩm Thư Quân đọc từng phiếu một.
Cô Lý viết tên trên bảng. Đọc được một nửa, hai bên ngang sức ngang tài. Thẩm Thư Quân lấy thêm một phiếu. Đừng lại một lúc mới do dự đọc một cái tên:”An Tĩnh.”
Cả lớp ồ lên.
An Tĩnh càng cảm thấy khó hiểu hơn. Cô còn tranh cử, sao lại có người chọn cô? Đùa cô chắc? Đúng là vớ vẩn.
Cuối cùng Long Ni được bầu làm lớp phó văn nghệ.