Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Sủng Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Ma Ma Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 8

Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 8

10:47 sáng – 02/08/2024
Tiết học đầu tiên của buổi sáng là môn Toán, còn khoảng năm phút trước khi chuông kêu. Các bạn trong lớ đã nộp bài tập, người đang chép bài, người hỏi thời khóa biểu, người rót nước, cả lớp đều tấp nập bận rộn. Dương Kỳ nằm bò ra bàn với vẻ uể oải, không chút hứng thú:”Lại là tiết Toán, An Tĩnh, cậu nói xem nếu như có người trả lời câu hỏi giúp mình thì tốt biết bao.” “Thôi, cũng chỉ dám mơ vậy thôi.” Cô ấy lại thở dài một tiếng. An Tĩnh mỉm cười, đặt sách Toán và quyển vở nháp trên bàn. Thầy Thẩm dạy môn Toán tuổi đã cao, rất giàu kinh nghiệm. Phong cách giảng dạy ôn hòa, thân thiện, bình thường cũng không giao nhiều bài tập. Duy chỉ có một điểm, cũng chính là cơn ác mộng mà học sinh sợ nhất. Thầy Thẩm rất thích gọi học sinh lên hỏi bất cứ lúc nào, hoặc là giải phương trình.
Một câu không trả lời được, không sao, vẫn còn câu tiếp theo đang chờ bạn. Đến tận khi bạn làm được mới cho bạn ngồi xuống. Hơn nữa, càng đáng sợ hơn là thầy Thẩm gọi tên không theo nguyên tắc nào cả, không tuân thủ thứ tự, cũng không gọi theo chỗ ngồi, khiến học sinh không kịp trở tay, chẳng kịp ứng biến. Người ta nói không cần dao vẫn làm người khác bị thương. Thầy Thẩm dư sức làm được điều đó. Tiếng chuông vang lên. Thầy Thẩm kẹp mấy cuốn sách trên tay, đeo cặp kính viền vàng cũ kĩ, mái tóc hoa tiêu, tay cầm bình giữ nhiệt, lúc bước đi dáng người hơi gù, lảo đảo tiến vào lớp học. Vừa mới tập xong bài thể dục buổi sáng, học sinh vẫn chưa ổn định được hơi thở, không khí trong lớp học có chút nhộn nhạo, tiếng ồn ào vang lên không ngớt. Cô chủ nhiệm đứng cạnh cửa, ra sức vỗ tay:”Yên lặng yên lặng, vào học rồi đừng nói chuyện nữa. Châu Tề mau về chỗ ngồi của em đi. An Tĩnh:… An Tĩnh lại một lần nữa thầm than cái tên không hay một chút nào của mình.(1) (1) An Tĩnh trong tiếng Trung cũng có nghĩa là yên lặng, trật tự. Thầy Thẩm tươi cười xua tay với cô giáo chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm mỉm cười, rời khỏi lớp. Dương Kỳ khẽ than thở một câu, nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy được:”Cười gì mà cười.” Cô ấy nhắm mắt, chắp hai tay trước ngực, khẽ khẩn cầu:”Tuyệt đối đừng gọi tên mình, đừng gọi tên mình, đừng gọi tên mình.” An Tĩnh nghiêng đầu, liếc nhìn đọng tác của bạn cùng bàn. Cô ấy đang cầu xin ai phù hộ cho mình vậy? “Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ông Trời ơi, thánh mẫu Maria, xin phù hộ cho con, nhất định đừng gọi tên con.” An Tĩnh run run khóe miệng. Làm như vậy thật sự có tác dụng sao. Đầu tiên, thầy Thẩm ôn lại nội dung đã học tuần trước, sau đó quay người viết hai đề bài lên bảng rồi nhìn xuống đám học sinh trong lớp, ánh mắt lướt qua chẳng khác nào một chiếc radar vậy. Cứ những lúc thế này, phần lớn học sinh trong lớp đều cúi đầu thấp, cầu xin đừng lọt vao trúng tầm mắt của thầy Thẩm. Thầy Thẩm hắng giọng, gọi hai cái tên:”An Nguyệt câu đầu tiên, Kỷ Nguyên câu thứ hai, lên bảng làm đi.” Khoảnh khắc ấy, dường như An Nguyệt có thể nghe thấy nhiều người thở phào nhẹ nhõm. Hai bạn lên bảng làm bài tập. Thầy Thẩm ngồi một bên, nhấp từng ngụm từng ngụm trà nóng. Hứa Gia Nghiệp vỗ ngực, thở hổn hển:” May quá may quá, qua được một ải.” Tống Tư cắn bút, chế nhạo cậu ta:”Đồ nhát chết.” Hứa Gia Nghiệp không bận tâm tới cậu ta, cúi người về phía trước, ghé sát vào tai Trần Thuật:”A Thuật, lát nữa ông ngồi thẳng người lên nhé, nhớ chắn hết người tôi đấy.” Trần Thuật nghiêng đầu, buông một tiếng đầy khó chịu:”Phiền phức.” Hứa Gia Nghiệp chắp hai tay vào nhau, ra vẻ nũng nịu:”Làm ơn đi mà.” Châu Tề toàn thân nổi gia gà:”Đều là người mình, đừng làm nũng, có gì từ từ nói.” Tống Tư nhìn hai bạn gái đang đứng trên bục giảng, quay lưng về phía các bạn trong lớp, miệng giật giật, lắc đầu than thở:”Hai người một ngực tấn công mông phòng thủ, một người như cọng giá đõ chưa dậy thì xong, sao có thể trái ngược rõ rệt đến vậy.”
Hứa Gia Nghiệp cúi thấp người, nói với vẻ không mấy tốt đẹp:”Ông đã từng thử ngực tấn công mông phòng thủ rồi sao?” Tống Tư nghĩ tới cái gì đó, xoa mũi, ghé sát lại cười gian tà:”Chí itd thì sờ rất sướng, tôi thích mẫu người đầy đặn như thế.” Cậu ta lại vỗ vai Trần Thuật, tìm kiếm sự tán đồng:”Đúng không A Thuật, chẳng phải đàn ông đều thích kiểu sờ vào có cảm giác sao, vậy mới vui tay.” Trần Thuật một tay chống cằm một tay quay bút với vẻ chán ngán, nghe cậu ta nói vậy nhưng chẳng hề phản ứng, biểu cảm cũng không thay đổi. Tống Tư liếc nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cậu ta, khẽ lẩm bẩm:”Giả vờ giả vịt.” Hứa Gia Nghiệp kéo áo cậu ta, chỉ vào phía cô gái thấp hơn trên bục:”Ê, đó chẳng phải người sáng nay ông xin khăn giấy sao?” Tống Tư liếc mắt nhìn. “Đúng rồi, chính là cô bạn đi cùng em gái, hóa ra cô ấy học lớp chúng ta sao mờ nhạt thế nhỉ.” Tống Tư gãi đầu:”Ấy, lúc nãy thầy giáo gọi cô ấy là gì nhỉ? Kỷ Nguyên? Kỹ viện? Cái tên quái quỷ gì vậy?”(1) (1) Trong tiếng Trung chữ “Nguyên” và chữ “Viện” đồng âm. An Nguyệt và Kỷ Nguyên lần lượt viết các bước giải chi tiết lên bảng, thầy Thẩm rất hài lòng. Sau khi giảng giải, thầy xóa bảng rồi lại viết tiếp hai đề nữa. “Hai bài này húng ta sẽ mời…” Thầy dài giọng, rõ ràng đang tìm kiếm ai đó. An Tĩnh cúi đầu, cầm bút viết gạch linh tinh lộn xộn trên giấy nháp. Trên bảng có một bài cô không biết làm. Hai con mắt đằng sau cặp kính của thầy Thẩm hệt như mắt một con chim cắt đang tìm kiếm con mồi, trong đám học sinh này nổi bật nhất là Trần Thuật, cậu ta tựa người cào ghế một cách uể oải, dáng vẻ thư thái. “Trần Thuật em lên bảng làm bài đầu tiên, bài thứ hai…bạn nữ ngồi trước Trần Thuật lên làm. Cả lớp im lặng không một tiếng động. Đâu đó văng camgwr tiếng huýt sáo kỳ quái của mấy cậu nạm sinh ngồi bàn cuối. Lúc này An Tĩnh thấy trong lòng trống rỗng, hoang mang lo lắng. Cô chần chừ không đứng dậy, người ngồi phía sau cũng chẳng hề nhúc nhích. Dương Kỳ ra dấu với cô, khẽ nói:”Cố lên.”
An Tĩnh dù không muốn vẫn phải đứng dậy, chầm chậm đi lên bảng. Cô cầm viên phấn màu trắng, đứng trước bảng một hồi nhưng không viết được chữ nào. Cô liếc sang thầy Thẩm lại ngồi xuống bên cạnh uống trà. Lúc ấy, sau lưng mới vang lên tiếng bước chân chầm chậm thư thái, có người đứng bên cạnh cô. Trần Thuật một tay đút túi, một tay cầm phấn, chậm rãi viết công thức lên bảng. Không chút suy nghĩ, như thể cả bước giải đều ở trong đầu cậu ta vậy. Người đứng bên cạnh khí chất sáng ngời, vô cùng tự tin. An Tĩnh cầm viên phấn trong tay, làm thế nào bây giờ, cô thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Mấy bài trước cô đều biết làm, đúng bài không biết làm thì lại bị gọi lên. Sau lưng có tiếng bàn tán khe khẽ. An Tinh cắn môi, cảm giác mọi ánh nhìn đều đỗ về phía mình. Làm thế nào bây giờ, hay nói thẳng mình không biết làm rồi đứng cả tiết học? “Không biết làm à?” Giọng nói trầm ấm trang lên bên tai. An Tĩnh sững người, bị người ta nói trúng nỗi lòng, cô cảm thấy hơi xấu hổ, hai tai ửng đỏ. Cô khẽ gật đầu. “Chứng minh f(x) = 2x a…” An Tĩnh thấy hơi khó hiểu. Cậu ta nói chuyện với ai vậy? An Tĩnh quay sang nhìn trộm cậu ta. Hai mắt Trần Thuật chăm chú nhìn tấm bảng đen, vẫn chuyên tâm viết bài giảng của mình. Da mặt cậu ta khi nhìn nghiêng trắng muốt, sống mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, mái tóc lộn xộn phủ phía sau tai. Từ khóe mắt cô có thể nhìn thấy cổ tay của cậu ta, đường nét rõ ràng, từng ngón tay thon dài, đường gân màu xanh nhạt lờ mờ ẩn hiện. Trần Thuật thấy cô vãn không nhúc nhích, thần thái có chút mơ màng, khẽ nói:”Không viết sao?” Câu nói này khiến An Tĩnh lấy lại bình tĩnh, cậu ta bảo cô viết gì? Lẽ nào cậu ta đang đọc đáp án cho cô? An Tĩnh mím môi, gác lại mọi cảm xúc, viết theo lời cậu ta, từng bước từng bước giải hiện ra trên bảng. Giọng nói của cậu ta không quá vang, nhưng trầm lắng lôi cuốn, rõ ràng. Đến tận khi cô viết xong rồi, cậu ta vận đang viết. An Tinh đặt phấn xuống, trước khi đi, lén nhìn một cái mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Vì sao cậu ta lại viết cả những bước không cần thiết lên bảng vậy? Mặc kệ đi, An Tinh nhanh chóng về chỗ ngồi, hít một hơi thật sâu lúc ấy mới thấy tim mình đập thình thịch như thể đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trời ơi, cô vừa làm cái gì vậy? Chép đáp án của người khác trước bàn dân thiên hạ sao… Mặc dù hình như thầy giáo và các bạn không phát hiện ra, nhưng…cảm giác đó vẫn thật kỳ lạ. Cuối cùng Trần Thuật cũng làm xong, quá trình bài giảng dài dòng, dài hơn của An Tĩnh rất nhiều. An Tĩnh vội vàng cúi đầu, hàng mi khẽ run run, cô ra sức cắn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Cảm thấy hơi mất mặt… Đến tận khi Trần Thuật quay về chỗ mình, cô cũng không ngẩng đầu. Thầy Thẩm đứng dậy, nhìn các bước giải của hai họ một lúc, vừa nhìn vừa gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng. Sau đó, thầy cất tiếng khen ngợi hướng giải của An Tĩnh, đơn giản dễ hiểu, đi đúng trọng tâm, đồng thời lấy phấn gạch bớt vài bước trong bài của Trần Thuật:”Những bước này không cần viết vào, không cần thiết, Trần Thuật lần sau chú ý nhé.” Trần Thuật nhún vai không bận tâm.
Dương Kỳ thốt lên:”Wow, An Tĩnh, cậu giỏi thật đấy.” An Tĩnh giật giật khóe miệng, không đáp lại. Không phải cô giỏi. Là người ngồi sau cô. Vừa làm bài của mình, vừa chẳng cần nhìn vẫn có thể đọc được đáp án cho cô chép. Một cái đầu làm hai công việc. Trần Thuật quay về chỗ ngồi, cúi đầu chơi điện thoại một lúc. Tống Tư vỗ vai cậu ta, nói với vẻ đầy tự hào:”A Thuật, lợi hại quá, người anh em vẫn lão luyện như ngày nào.” “Hình như đây là lần đầu tiên ông đứng trên đó lâu như vậy, bình thường chẳng phải đều xử lí nhanh gọn rồi về chỗ sao.” Hứa Gia Nghiệp cảm thấy có chút kì lạ, liền hỏi. Châu Tề nhìn điện thoại một lúc, hỏi với sang lối đi:”Buổi trưa ra quán net không? Thằng ranh Từ Lâm hẹn chúng ta cùng đi.” “Được đấy, tới cho hắn ăn hành đi. Nhân tiện chơi bóng rổ một lát cho thư giãn gân cốt.” Tống Tư xoa xoa tay vẻ nóng lòng,”Thế nào, A Thuật?” Trần Thuật bình thản ném điện thoại xuống bàn, chậm rãi thốt ra mấy tiếng. “Được thôi.”