Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ngôn Tình MÊ ĐẮM - Kim Họa MÊ ĐẮM – Chương 1

MÊ ĐẮM – Chương 1

9:11 sáng – 29/07/2024
4:10 PM 18/3/2022Edit: Đá bào Beta: Gió # Cuộc hôn nhân của vị đạo diễn nổi tiếng gặp trục trặc, tình yêu với người vợ lâu năm đổ vỡ, nhưng tiểu hoa mới nổi Cố Thanh Sương lại nhất quyết đóng vai nữ chính trong bộ phim mới của ông ta # Lạc Nguyên mặt không biểu cảm đọc xong cái tiêu đề hot search, đập máy tính bảng lên bàn trà, tức giận: “Bộ phim này đã thoái vốn rồi, đạo diễn cũng không lo nổi nữa. Em còn dám công khai ủng hộ phim mới của người đang bị mọi người căm ghét kia, không sợ bị ‘phong sát’ sao!” Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Cố Thanh Sương lười biếng ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng nhung màu tím sẫm, mái tóc dài tối màu xõa ngang lưng, áo ngủ voan quấn quanh người hơi trượt xuống, lộ ra bờ vai mảnh khảnh và một mảng da thịt nhỏ, trắng đến phát sáng. Đẹp thì đẹp đó, nhưng lại giống như một món đồ sứ quý giá, không chịu được chút va chạm dù là nhỏ nhất, đương nhiên chỉ thích hợp để trưng bày ở viện bảo tàng để giữ gìn và thưởng thức. Ngay cả khi nghe được mấy lời đó của quản lý, cô vẫn lạnh lùng cúi đầu nhìn màn hình di động, không có bất kỳ phản ứng gì. Lạc Nguyên nhíu mày: “Làm cái gì vậy? Nghiêm chỉnh cho anh.” “Ông ấy không phải người bị căm ghét, mà là thầy của em.” Cố Thanh Sương vẫn không ngẩng đầu lên, mở Weibo ra xem. Đây là trọng điểm sao? Lạc Nguyên vừa nghe lời này, lại nghĩ đến việc cô công khai ủng hộ đạo diễn ở trên mạng, vô cùng không hài lòng, sốt sắng muốn thuyết phục cô phải tỉnh táo hơn: “Dù đạo diễn đó có ơn với em, vậy thì sao? Em là diễn viên tuyến mười tám vừa mới leo được lên, địa vị trong cái giới giải trí này còn chưa vững, hơn nữa điều tối kỵ nhất của cái ngành này chính là làm việc quá cảm tính……” Lúc trước, khi ký hợp đồng với Cố Thanh Sương, Lạc Nguyên rất xem trọng cô gái nhỏ này, mới xuất đạo, khuôn mặt xinh đẹp đã được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân trong làng giải trí, có hàng chục triệu người hâm mộ, bản thân cũng có giá trị thương mại cao. Tuy nhiên, cô lại cứng đầu khủng khiếp, không bao giờ chấp nhận những quy tắc bất thành văn trong giới, cũng không quan tâm đến việc mình có nổi tiếng hay không, một khi không quan tâm, cô luôn nảy ra những ý tưởng táo bạo và nổi loạn riêng. Cố Thanh Sương không lên tiếng, tầm mắt dưới hàng mi cong vút lướt qua top mười hot search, rồi quay qua đọc bình luận của cư dân mạng bên dưới. Bình luận đứng đầu: 【Nói đến luật ngầm trong showbiz, ngày thường Chử Tam Nghiên là dạng đàn ông chó má, bây giờ lại bị lộ chuyện đời tư hỗn loạn cùng bạo lực gia đình với vợ cũ, tôi thấy Cố Thanh Sương cũng không sạch sẽ gì, có thể cô ta là tình nhân nhỏ được ông ta bao nuôi, bằng không một kẻ vô danh tiểu tốt mới chân ướt chân ráo vào nghề như cô ta, sao có thể dễ dàng lọt vào mắt xanh của Chử Tam Nghiên, nhận được vai diễn trong bộ phim quan trọng của ông ta, bây giờ lại càng không cần phải nói, bộ phim điện ảnh《Snow Night 》này, chính là làm riêng cho Cố Thanh Sương, nói bọn họ không có giao dịch tình tiền, tôi mới không tin đó.】 Khóe môi Cố Thanh Sương cong lên lạnh lẽo, đúng là logic thần thánh, có thể tưởng tượng được ra như vậy, không đi làm biên kịch thì cũng thật uổng phí nhân tài. Đầu ngón tay khẽ lướt trên màn hình điện thoại, hóng xem thêm mấy bình luận hấp dẫn kiểu này. Nhưng người hâm mộ của cô đã nhanh chóng ào vào giành quyền kiểm soát, dừng lại vài giây, cô hết hứng thú mà thoát khỏi Weibo. Lạc Nguyên thấy cô rốt cuộc cũng đặt di động xuống, tiếp tục nói: “Công ty đã ra tối hậu thư rồi, em phải chấm dứt hợp đồng với đoàn làm phim đó ngay. Hợp đồng bộ phim mới đã được gửi đến rồi. Đó là một bộ phim…..” Không đợi anh ta nói xong, Cố Thanh Sương đã cắt ngang, thanh âm dõng dạc, không có chút sợ hãi nào trong đó: “Anh Nguyên, em sẽ không phá vỡ hợp đồng với bộ phim này, cũng tin tưởng vào nhân cách của thầy.” “Cố Thanh Sương! Em không sợ phải quay trở lại làm diễn viên tuyến mười tám, bị người ta chê cười là bình hoa di dộng cả đời sao?” Lạc Nguyên thấy cô không nói lời nào, hoặc cô chỉ cần mở miệng lần nữa, có khi anh ta sẽ tức giận đến mức thăng thiên mất. Cố Thanh Sương nghiêng đầu nhìn về phía anh ta với vẻ mặt vô tội: “Vậy em sẽ làm một bình hoa có giá trị.” Đối diện với gương mặt này, Lạc Nguyên không biết nói gì nữa. Cố Thanh Sương là kiểu người đẹp sắc sảo điển hình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, các đường nét thanh tú như được chạm khắc, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, thậm chí đuôi mắt hơi nhếch lên kia cũng vô cùng thanh tú và kiều diễm. Hơn nữa ở chóp mũi cô có một nốt ruồi nhỏ, là điểm dễ nhận biết nhất. Lạc Nguyên: “Thật sự, anh nể phục em có thể dùng vẻ mặt bi thương để nói ra mấy lời không biết xấu hổ đó, em lấy đâu ra nhiều sự tự tin như vậy.” Cố Thanh Sương nhìn anh ta cười: “Đừng tức giận, ngoại trừ việc chấm dứt hợp đồng kia, em đảm bảo những chuyện khác đều nghe theo sắp xếp của anh.” Lạc Nguyên chế nhạo: “Một người sắp bị công ty sa thải thì còn có việc gì chứ, em còn như vậy……” Lời còn chưa nói xong, điện thoại bên cạnh đã rung lên. Anh ta liếc nhìn, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại. Cố Thanh Sương vẫn ngồi yên không nhúc nhích, những ngón tay mảnh khảnh nghịch nghịch dây áo ngủ. Không biết ai gọi tới ở đầu dây bên kia, sau khoảng mười phút, Lạc Nguyên quay lại với vẻ mặt u ám và nói với cô: “Dù bây giờ em có đồng ý chấm dứt hợp đồng cũng vô ích, công ty đã quyết định giao chức đại diện nhãn hàng và kịch bản mấy bộ phim mới cho các nghệ sĩ khác rồi, nói rằng trong khoảng thời gian này, để cho em ở nhà suy ngẫm lại một chút.” Cố Thanh Sương nhìn anh ta, nhưng không trả lời. Vài giây sau. Lạc Nguyên lại nói: “Trước mắt vẫn còn có một con đường sống.” Cố Thanh Sương nói với thanh âm rất nhẹ: “Cái gì?” “Tối nay có tổ chức một tiệc rượu, có thông tin nói rằng Phó giám đốc Ôn của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Thịnh Ngu đã mời một ông chủ bí ẩn đến dự, nếu em tham gia, không chừng còn có thể tự cứu được mình.” Cố Thanh Sương nghe vậy, từ sô pha chậm rãi đứng dậy, chân trần dẫm lên thảm, đi đến bên cửa sổ, duỗi tay kéo rèm cửa. Một lúc sau, cô nhìn bên ngoài mây đen giăng đầy trên bầu trời, môi hé mở, nhẹ nhàng kéo dài thanh âm: “Có vẻ như trời sắp mưa—” Đừng nói trời mưa bình thường, có là mưa đá cũng phải đi. Lạc Nguyên làm bộ như nghe không hiểu lời cô nói, hờ hững nhắc nhở: “Nếu bộ phim của thầy em được nhìn trúng, vấn đề đầu tư cũng chỉ cần một câu của người đó.” – Tư Thành vào cuối thu, nhiệt độ không khí xuống thấp. Cảnh đêm náo nhiệt của toàn bộ thành phố này đều ẩn hiện trong lớp mưa gió lạnh lẽo, tựa như một giấc mộng giữa bụi trần.
Bốn mươi phút sau, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng ở trước cửa khách sạn Vạn Cách. Cửa xe được mở ra, Cố Thanh Sương trong chiếc váy dài đến mắt cá chân màu xanh đậm bước xuống, bước trên đôi giày cao gót, cùng Lạc Nguyên đi vào sảnh lớn của khách sạn. Rất nhanh, đã có người phục vụ nhiệt tình đi đến chào đón họ, dẫn bọn họ lên một căn phòng ở tầng hai. Căn phòng ở tầng trên vô cùng yên tĩnh, trong không khí còn tràn ngập mùi gỗ đàn hương. “Lạc Nguyên, tới đây.” Ôn Hoà, phó giám đốc Công ty Điện ảnh và Truyền hình Thịnh Ngu, quét mắt về phía cửa, giơ tay chào, nhiệt tình giới thiệu những người khác cũng có mặt ở đây. Bàn rượu tối nay gần như kín chỗ, nhiều người trong số họ là lão đại trong giới. Cố Thanh Sương vừa bước vào, đầu tiên cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở vị trí ghế chủ vị, bộ âu phục cao cấp màu đen tuyền, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, trông vô cùng nghiêm cẩn. Khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn chùm pha lê càng tôn lên sự hoàn hảo. Nổi bật nhất chính là cặp kính gọng vàng được đỡ trên sống mũi cao thẳng, càng làm tăng thêm vẻ thanh tâm quả dục và khí chất cao quý của anh. Bên cạnh có hai, ba người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, còn anh lại ngồi ngay ngắn ở đó, rất ít nói. Ngay cả khi anh kiệm lời như vàng, nhưng chỉ cần quan sát ba giây là có thể đưa ra kết luận: —— Ở đây, người đàn ông này có địa vị cao nhất. – Cố Thanh Sương dường như đã nhìn trước được vị trí ngồi, chọn chỗ xa vị trí chủ vị nhất, cũng là nơi yên tĩnh nhất để ngồi xuống. Với một mỹ nữ sinh ra đã xinh đẹp như cô, bất luận ở đâu cũng sẽ không bị cô độc, cho dù là không nói lời nào, cũng có thể khiến cho đám đàn ông không tự chủ được mà hướng sự chú ý qua, tâm tâm niệm niệm mà nhớ thương mười ngày nửa tháng. Cố Thanh Sương lại coi như mọi chuyện không liên quan gì tới mình, cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Cho đến khi có giọng nói truyền đến bên tai: “Tôi còn tưởng rằng là ai, hóa ra là Cố mỹ nữ trước giờ chưa từng tham gia tiệc rượu đấy à.” Cố Thanh Sương quay đầu nhìn sang. Là Tưởng Tuyết Ninh, cô ta đi đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, thanh âm lộ rõ sự vui sướng và khinh thường: “Sao hôm nay cô lại tới đây, chẳng lẽ vị đạo diễn kia xuống đài rồi, nên muốn tìm một kim chủ mới?” Cố Thanh Sương cười khách sáo, lười giả bộ với cô ta, cả hai chưa bao giờ thầm đối đầu nhau trong vòng, mà là công khai luôn. Nguyên nhân là hai năm trước, trên thảm đỏ ở liên hoan phim, hai người vô tình đụng hàng chiếc váy dạ hội. Cố Thanh Sương 360 độ không góc chết đã đè bẹp Tưởng Tuyết Ninh. So sánh hai bức ảnh chính thức còn đối lập đến mức thê thảm, sau này cư dân mạng còn thường xuyên mang ra để trêu chọc nhan sắc và dáng người của Tưởng Tuyết Ninh, từ đó Cố Thanh Sương bị cô ta ghi hận. Sau đó, bất kể Cố Thanh Sương có hoạt động gì, Tưởng Tuyết Ninh đều mua bản thảo bôi nhọ cô. Nhưng Cố Thanh Sương cũng không phải người dễ chọc vào, cô dựa người vào sát lưng ghế, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên chiếc ly rượu trong veo như pha lê, ánh mắt lạnh lùng: “Cô hẳn là cũng biết, tôi là kiểu người có thù tất báo, nếu cô còn không biến khỏi tầm mắt của tôi, có tin tôi sẽ khiến cô không còn chút mặt mũi nào ở chỗ này nữa hay không?” Nụ cười trên khuôn mặt của Tưởng Tuyết Ninh ngay lập tức biến mất, trong lòng cũng biết rõ không có chuyện gì mà Cố Thanh Sương không dám làm ra. Cô ta đứng dậy rời khỏi ghế, lại không cam lòng mà quay đầu lại, nhìn thấy tên Diêu tổng mập mạp trung niên đang ngồi chéo đối diện với mình, đột nhiên nở nụ cười: “Cố Thanh Sương, không phải cô muốn kéo tài nguyên cho bộ phim điện ảnh của mình sao? Diêu tổng đối với cô rất có hứng thú đó.” Hai người bên này động tĩnh không nhỏ, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người. Đặc biệt là Diêu tổng, ánh mắt không chút che giấu mà nhìn khuôn mặt mỹ miều của Cố Thanh Sương, tay cầm ly rượu tỏ vẻ tao nhã bước đến gần nói: “Cô Cố, Diêu mỗ hôm nay có được may mắn mời cô ly rượu hay không?” Lời này vừa rơi xuống, lập tức có người phụ họa: “Ai dám không nể mặt Diêu tổng chứ, mau rót rượu cho cô Cố đi, đêm nay nhất định không say không về.” Cố Thanh Sương nhìn cốc rượu đầy với ánh mắt lạnh lùng, cổ tay trắng nõn nâng lên, nhưng không có hành động gì. Tưởng Tuyết Ninh châm ngòi: “Xem ra mỹ nữ Cố là không nể mặt nha.” Lạc Nguyên mới vừa đi nhà vệ sinh trở lại bàn, nghe được lời này sắc mặt liền thay đổi. Sợ Cố Thanh Sương lại mở miệng đắc tội người khác, vội vã muốn qua đó giảng hòa…… Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ thấy người chủ vị kia, ngón tay thon dài gõ lên bàn một cách thản nhiên. Kèm theo đó là giọng nói trầm thấp truyền đến, dập tắt mọi ồn ào trong chốc lát: “Đổi rượu.” Không khí chìm vào tĩnh lặng. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đổi rượu cho ai cơ. Cho đến khi Ôn Hoà kinh ngạc, nhanh chóng phân phó cho người ở bên cạnh: “Hạ tổng đã nói, chưa nghe thấy gì sao, còn không mau đổi rượu cho cô Cố.” Ngay sau đó, một nữ phục vụ mặc sườn xám đi tới, bưng một ly trà sứ, dưới ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn Cố Thanh Sương, thay cho ly rượu ban nãy của cô. Những người có mặt ở đây, đều biết thân phận của người đàn ông mà Ôn Hoà mời trở về Trung Quốc hôm nay, mà hiện giờ, Ôn Hoà không nói nhiều lời, trực tiếp giải vây cho Cố Thanh Sương theo ý người kia, quả không hổ là con cáo già trong giới giải trí, đã quen với việc quan sát sắc mặt và đoán ý người khác. Tự nhiên, cũng không ai dám có ý định khác với Cố Thanh Sương nữa. Mà Cố Thanh Sương lúc đầu hơi giật mình, đôi mắt đen nhánh khẽ nhướng lên, theo bản năng nhìn về phía người chủ vị rồi lại dừng lại giữa chừng, nhìn xuống chén trà bạch sứ vẫn đang tỏa ra hương thơm. Một lúc sau, cô cố nén lại cảm xúc đang không kiềm chế được trong lòng, nâng ngón tay mảnh khảnh lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh. …… Phòng rượu nhanh chóng trở nên sôi động trở lại, như chưa có chuyện gì xảy ra. Hạ Tuy Trầm ngồi ở ghế chủ vị, ngón tay thon dài thản nhiên nghịch nghịch chiếc ly trên tay, biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn khiến người khác khó nhìn thấu. Ôn Hoà đi tới đổi chỗ ngồi với người nọ, nhích lại gần một chút, không khỏi muốn xé tan sự tĩnh lặng của anh, tò mò hỏi: “Tuy Trầm, không phải từ trước đến nay cậu vẫn luôn không có hứng thú với phụ nữ sao? Cậu và cô Cố quen biết nhau từ khi nào vậy? Phá giới rồi ư?” Tay Hạ Tuy Trầm hơi dừng lại, nhìn sang một bên, môi mỏng nói với ngữ điệu thong thả nghe càng thêm phần đứng đắn: “Em và cô Cố không có gì cả, chị nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, anh khẽ cụp mắt xuống, cuối cùng nhấp một ngụm rượu cho nhuận họng. Giây tiếp theo, lại bị Ôn Hoà chỉ ra: “Không phải cậu không uống rượu sao?” Hạ Tuy trầm cười như không cười hỏi lại: “Em nói không uống rượu khi nào?” “Chồng tôi nói rất đúng, cậu đúng là người…… khó nói chuyện phiếm cùng nhất.” Ôn Hoà hỏi không được, là chị dâu họ, cô cũng coi như quen biết Hạ Tuy Trầm nhiều năm, nhưng giống với những người khổ hạnh, theo đạo Phật và tin theo đạo Phật, anh thực sự không bị cám dỗ trước phụ nữ. Cô cũng chưa thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó, lại lặng lẽ quan sát mỹ nhân đang ngồi ở vị trí cách đó rất xa, nhịn không được muốn qua hỏi đương sự một chút. Đáng tiếc Hạ Tuy Trầm lại không cho cô cơ hội này, anh đặt ly rượu trong tay xuống, chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, chuẩn bị rời đi: “Chị dâu, chị nên về nhà rồi, em tiễn chị một đoạn.” Dứt lời, Hạ Tuy Trầm đứng dậy trước, đi vòng qua bức bình phong chạm khắc bằng gỗ đàn hương đỏ, dọc theo hành lang trước cửa đi xuống lầu. Cố Thanh Sương cách đó nửa cái bàn, theo tầm mắt mọi người, nhìn theo bóng dáng có chút xa lạ của người đàn ông. Ngoại trừ ly trà, từ đầu đến cuối anh giống như không có chút ấn tượng gì đối với cô, thậm chí ánh mắt anh cũng không dừng lại ở chỗ cô đến nửa giây. Ngay sau khi nhân vật lớn rời đi, tiệc rượu này cũng sắp kết thúc.
Đám người tan cuộc gần hết, Cố Thanh Sương không có gì việc gấp, nên ngồi lại vài phút. Lạc Nguyên đích thân tiễn mọi người trở về, chân vừa bước vào cửa, nhìn thấy Cố Thanh Sương, trong lòng ngập tràn tò mò. Dù sao vừa rồi tiệc rượu náo nhiệt như vậy, anh ta kinh ngạc đến hai mắt sắp rớt ra ngoài, không khỏi hưng phấn hỏi: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cô và vị kia có quan hệ gì sao?” Cố Thanh Sương trong đầu nghĩ tới người đàn ông kia, cuối cùng lắc lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh: “À, không quen biết.” Lạc Nguyên không nghe ra chút khác thường nào trong lời nói của cô, chắc chắn nói: “F*ck, vậy khẳng định là anh ta đã để ý đến cô rồi.” Cố Thanh Sương ngẩng đầu nhìn: “Anh đang nói cái gì vậy?” Nhưng mà đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa. Một vị thư ký trẻ mặc đồng phục đen bước vào, đặt danh thiếp cá nhân lên bàn, kính cẩn đưa đến trước mặt cô: “Cô Cố, Hạ tổng nhờ tôi chuyển cho cô.” Cố Thanh Sương vẫn không nhúc nhích, ánh mắt khẽ lướt qua: Tấm danh thiếp mỏng nhìn vô cùng đơn giản, nền đen chữ trắng, không có chi tiết rườm rà. —— “Hạ Tuy Trầm” ba chữ này, vô cùng rõ ràng mà in đậm trong đôi mắt đen, bình thản của cô.