Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Sủng Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Ma Ma Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 16

Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 16

11:31 sáng – 02/08/2024
Trần Thuật khẽ hất hàm, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh ẩn chứa vẻ hung tợn. Dây tai nghe vòng qua cổ, nhưng không đeo vào tai. Đây là dáng vẻ An Tĩnh chưa từng nhìn thấy, thật khó có thể tìm điểm tương đồng giữa người này với người vừa trêu đùa cô trong lớp. Tống Tư ở phía sau phì cười một tiếng. Cậu ta đạp xe lên trước, cũng không cần biết có ai hay không, lao thẳng lên đâm vào đám người đang đứng trước cửa. “Làm gì đấy? Làm gì đấy?” Dáng vẻ của cậu ta có chút đùa giỡn bỡn cợt, chân chống xuống đất, bất mãn nói: “Đứng chen chúc ở đây, có biết là đang chắn đường người khác không hả?” An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, thấy an tâm hơn hẳn, như thể đã tìm thấy người đáng tin cậy. Đám người chắn trước cửa bắt đầu chột dạ từ khi nhìn thấy Trần Thuật, lùi ra sau mấy bước. Trần Thuật tiếng tăm lừng lẫy, ở Minh Đức không ai không biết cậu ta. Mặc dù cậu ta chưa từng chủ động gây chuyện, nhưng lại không phải kiểu người sợ gặp chuyện. Xưa nay chưa học sinh nào to gan dám động tới cậu ta. Cậu ta có gia thế tốt, lại học giỏi, so với đám người suốt ngày chơi bời lêu lổng như bọn họ, các thầy cô giáo sẽ nghiêng về phía Trần Thuật hơn. Vì thế ở Minh Đức chẳng ai không sợ chết đi gây chuyện với Trần Thuật. An Tĩnh cụp mắt suy nghĩ một lúc. Lục Cách, cái tên này nghe quen quen. Chẳng phải cậu ta chính là học sinh lớp A10 chơi bóng trên sân vận động hôm trước sao. Cô còn nhớ mình từng vô tình nghe được chuyện về cậu ta qua miệng Dương Kỳ. Lúc đó cô đang gục mặt nên không biết cậu ta trông ra sao. An Tĩnh khẽ liếc nhìn Lục Cách. Thầm nghĩ, sức hút lớn như vậy đúng là có lý do. Lục Cách rất đẹp trai, nhưng khác hẳn kiểu đẹp trai của Trần Thuật. Cậu ta hơi đen trong khi Trần Thuật thì rất trắng. Hốc mắt Lục Cách rất sâu, vẻ đào hoa, miệng lúc nào cũng cười cười, vẻ cợt nhả. Lục Cách và Trần Thuật nhìn nhau một lúc, sau đó cậu ta nghênh ngang nhín vai, rít một hơi thuốc, ném xuống đất, lấy chân dập tắt. “Tôi còn tưởng là ai, A Thuật, ông không nói sớm, em gái lớp ông à? Xin lỗi nhé, mau vào đi.” Lục Cách mở miệng nói với vẻ lấc cấc, vừa nói vừa tránh đường, đồng thời đưa tay vào trong một cách rất khoa trương, ra hiệu mời vào. Không khí hai bên có chút căng thẳng. An Tĩnh nhấc chân bước được một bước, rồi lại dừng lại. Cô liếc nhìn Trần Thuật. Hai đám người này… chắc không đánh nhau luôn chứ, cô hơi lo lắng. Trần Thuật thấy cô nhìn sang phía mình với vẻ bất an, đôi mắt to tròn ánh lên sự sợ hãi, trái tim cậu như tan ra, mê đắm. Cậu gật đầu với cô, môi mấp máy không thành tiếng: “Vào đi.” An Tĩnh yên tâm, đẩy cửa bước vào cửa hàng tiện lợi. Hơi lạnh lập tức phả vào mặt, đồng thời cũng ngăn cách âm thanh bên ngoiaf. Cô “phù” một tiếng, qua khu đồ ăn vặt, tìm thấy An Nguyệt đang đợi. Chị cô đang ngồi trên ghế, cúi đầu làm bài tập, tai đeo tai nghe, mái tóc dài che quá nửa khuôn mặt diễm lệ. An Tĩnh đi lên phía trước chạm vào người chị. Lúc ấy An Nguyệt mới bỏ tai nghe ra, “Trực nhật xong rồi à?” An Tĩnh gật đầu. “Mua cho em này, uống đi.” An Nguyệt đưa cho cô một hộp sữa chua uống. An Tĩnh cầm lấy, mỉm cười nói: “Cảm ơn chị.” An Nguyệt “ừ” một tiếng, cúi đầu cất hết sách vở vào trong ba lô rồi đứng dậy. “Đi thôi.” An Tĩnh kéo áo An Nguyệt, thoáng do dự. “Sao vậy?” An Nguyệt ngoảnh đầu, nhìn cô với vẻ khó hiểu. Nói thế nào bây giờ nhỉ… Mấy người ở ngoài hình như định đánh nhau. “Bên ngoài có người…” An Tĩnh chần chừ mở miệng. An Nguyệt vẫn chưa nghe hết câu, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc sa sầm lại, vẻ mặt bực dọc khó chịu. “Đám người đó vẫn chưa chịu đi sao?” “Á?” Sao chị ấy biết bên ngoài có người chặn đường nhỉ? “Lúc chị mới vào ngoài cửa hình như có mấy người bên lớp A10, phiền chết đi được.” An Nguyệt nói rồi hỏi cô: “Bọn chúng có làm khó em không?” An Tĩnh lắc đầu, “Mới đầu thì có, về sau đám Trần Thuật tới…” “Trần Thuật…” An Nguyệt nhíu mày, như chợt nghĩ ngợi điều gì, cô ấy kéo tay An Tĩnh quả quyết nói: “Cứ đi ra ngoài xem sao đã.” “Ừm.” Hai người vẫn chưa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cảnh tượng bên ngoài cửa kính trong suốt khiến An Tĩnh… sững sờ. Chẳng hề có chuyện ẩu đả đánh nhau, ngược lại không khí hai bên tương đối hòa hoãn. Lục Cách và Trần Thuật đứng cạnh nhau. Trần Thuật nghiêng người, uể oải tựa vào chiếc xe đạp, chẳng biết cả hai đáng nói những gì. Lục Cách cầm một điếu thuốc trên tay, mới châm lửa. Trên tay Trần Thuật cũng có điếu thuốc, nhưng cậu ta không hút, chỉ thản nhiên cầm nghịch. Đám Tống Tư, Châu Tề vừa cười vừa nói với mấy bạn nam lớp A10, chỉ thiếu mỗi điều không xưng anh gọi em mà thôi. An Tĩnh nhìn mà sững sờ. Cô vừa đi vừa cúi đầu, cắm ống hút vào hộp sữa chua uống, nhấp một ngụm. Quả nhiên, mấy chuyện du côn xã hội đen nhìn nhau ngứa mắt quay ra đánh lộn gì gì đó trên tivi đều là diễn cả. Cô đã nghĩ nhiều rồi. Hai người đẩy cửa bước ra. Một đám người thi nhau ngước nhìn. Trần Thuật và Lục Cách cũng liếc mắt. An Tĩnh cúi đầu uống sữa chua. Lục Cách huýt sáo vẻ đầy lưu manh, phấn khích ngấm nhìn An Nguyệt buông một câu cợt nhả: “Thì ra người đẹp học lớp A1, thế mà không nói sớm, để bọn này đợi lâu quá.” An Nguyệt cau mày, “Vì sao tôi phải nói với cậu?” Người này chặn đường xin số điện thoại lúc cô đến đây, không ngờ cũng gây khó dễ với em gái cô luôn, thật đúng là một đám lưu manh vô học. Cô ghét nhất là loại người này. Châu Tề đứng cạnh, mặc dù miệng trêu đùa nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh cáo: “Hoa khôi lớp tôi là động vật quý hiếm, cần được bảo vệ, ông đừng có mà có ý đồ gì, Lục Cách.” Lục Cách nhún vai, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận. “Được thôi, hẹn gặp lại sau nhé, người đẹp.” Cậu ta quay người chào Trần Thuật một tiếng. “Đi trước đây, hôm nào cùng chơi bóng rổ nhé.” Trần Thuật liếc mắt nhìn cậu ta, chầm chậm gật đầu. Lục Cách ngước mắt, xua tay ra hiệu cho đám đàn em, sau đó dẫn bọn họ đi như một cơn gió. Trong nháy mắt ở đó chỉ còn lại mấy người. Tống Tư nhìn thấy vẻ mặt khinh ghét của An Nguyệt. Cậu ta tiến lại mỉm cười an ủi cô: “Yên tâm đi, Lục Cách không làm gì cậu đâu, cậu ta chỉ nói thế thôi.” An Nguyệt gật đầu. Bên cạnh có người kéo áo cô. Cô ngoảnh đầu. An Tĩnh một tay cầm hộp sữa chua, một tay chỉ ra bến xe: “Chị ơi, xe đến rồi… á.” Vẫn chưa nói hết câu, cô đã bị An Nguyệt kéo tay, hai người chạy ra bến xe buýt. Trần Thuật nheo mắt, ngắm nhìn hình bóng của cô, gầy guộc mảnh mai, mái tóc ngang vai lay động phía sau, ánh chiều tà còn rớt lại chiếu lên mái tóc óng mượt của cô. Cậu nhớ dáng vẻ lúc nãy của cô, nhếch khóe miệng lên đầy thích thú. Cô chăm chú uống sữa chua, hai mắt cụp xuống, đôi lông mi dày như một chiếc quạt tạo thành một bóng râm trên mặt. Bờ môi mỏng mịn chốc chốc lại nhấp ống hút, hệt như một chú mèo con uống sữa vậy. Đột nhiên có người đạp mạnh vào lưng cậu, cậu chợt bừng tỉnh. Nhíu mày, đưa mắt nhìn kẻ gây họa, khó chịu nói: “Muốn chết à?” Tống Tư nhún vai, cười khì khì một tiếng. “Lúc nãy bọn tôi nói chuyện, sao ông không có phản ứng gì.” Trần Thuật thờ ơ: “Nói gì?” Tống Tư tỏ vẻ bất mãn, lặp lại lần nữa: “Bọn tôi đang nói chuyện nghỉ Quốc khánh đi đâu chơi.” Trần thuật không hứng thú “ờ” một tiếng, giọng điệu đối phó. Hứa Gia Nghiệp giữ ghi-đông, “Còn đi đâu nữa, phải thi tháng này ngon lành rồi mới được chơi.” Tống Tư đánh cậu ta một cái: “Thế thì ông liệu mà ôn tập cho tốt vào.” Trần Thuật thả lỏng cổ, khẽ nói: “Đi thôi.” Nói xong, cậu ta ngồi lên xe, đeo tai nghe, cúi thấp người, một mình đạp xe đi trước. Châu Tề, Hứa Gia Nghiệp lần lượt đuổi theo. Tống Tư đau khổ leo lên xe. “Này, các ông chờ tôi với.” An Tĩnh lên xe, quẹt thẻ xong, cô bỏ cặp sách xuống, ngồi cạnh An Nguyệt, đặt cặp sách lên đùi. An Nguyệt nhìn ra ngoài cửa. An Tĩnh đưa mắt nhìn theo, chai sữa chua uống vẫn còn một nửa. Cô chầm chậm nhấp môi, như đang nghĩ ngợi điều gì. Ngoài cửa là mấy bóng người phóng khoáng đạp xe đạp, ung dung phóng qua.