Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Sủng Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Ma Ma Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 17

Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 17

11:36 sáng – 02/08/2024
Tối thứ Sáu, chỉ có An Tĩnh và bà Lục Mỹ Hoa ăn cơm với nhau như thường lệ. Trên bàn ăn, mấy món ăn thường ngày vô cùng ngon miệng. Bà Lục Mỹ Hoa gắp một miếng thịt rim đặt vào bát cô, miệng nói: “Ăn nhiều thịt vào, trông con gầy quá.” An Tĩnh cao một mét sáu mươi sáu, nhưng người rất gầy, có cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi bay người cô vậy. Suốt bữa ăn, bà Lục Mỹ Hoa không ngừng gắp thịt cho cô. An Tĩnh gắp một miếng cơm đưa vào miệng, nhai thật kỹ. Cô liếc nhìn bà Lục Mỹ Hoa, nuốt miếng cơm ấy, dịu dàng nói: “Mẹ ơi.” “Ừ, sao thế?” Lục Mỹ Hoa nhìn cô. “Báo tường mà con vẽ… đạt giải rồi.” An Tĩnh nói rất khẽ, đồng thời liếc nhìn mẹ với vẻ lo lắng bất an, ánh mắt ẩn chứa chút mong đợi và hồi hộp. Bà Lục Mỹ Hoa nhướng mày, tỏ ý đã biết. An Tĩnh mím môi, nói thêm một câu. “Là giải nhìn, con chụp lại rồi, lát nữa cho mẹ xem.” Bà Lục Mỹ Hoa gật đầu gần như chẳng bận tâm, bà uống một ngụm canh rồi nói tiếp. “Hôm nay em nhắn tin cho cô giáo chủ nhiệm để hỏi thăm tình hình học tập của các con, cô giáo nói thứ Hai tuần sau các con thi tháng.” “Vâng,” Bà Lục Mỹ Hoa nhìn đồng hồ, “Chị con sắp đi học về rồi, con tranh thủ thời gian, hai ngày này có gì không hiểu thì phải hỏi chị, đừng xấu hổ. Mẹ nghe chị con nói con không hỏi gì cả, không hỏi thì làm sao thành tích khá lên được.” An Tĩnh cúi đầu, hơi thất vọng, chốc chốc lại chọc đũa vào bát cơm, bực bội “vâng” một tiếng. Quay về phòng, cô lấy sách vở trong cặp ra ngoài, một chồng Ngữ Văn, Vật Lý, Toán học… nhiều tới mức khiến cô không biết học quyển nào trước. Cô mở sách Vật lý, sau đó mở vở. Chăm chỉ ôn tập được một lúc, An Tĩnh hờ hững cầm bút, ánh mắt dần dần trở nên ngây dại, nét chữ trên vở dần dần nhòe đi không nhìn rõ. Cô thở dài một tiếng nặng nề, trên tờ giấy nháp là mấy nhân vật hoạt hình được vẽ ra trong vô thức. Dưới ánh đèn bàn, nhân vật vẽ bằng bút mực trên giấy trở nên hơi chói mắt. Cô tức giận vò nát, vứt sang một bên. An Tĩnh mím môi, lấy điện thoại trong cặp ra. Cô mở album ảnh, nhìn một bức ảnh hồi lâu. Đó là báo tường cô đã chăm chú vẽ rất lâu, mỗi đường nét đều mang bao tâm huyết. Nếu cô cung thông minh như chị gái thì tốt biết bao. Nhưng không hề, giữa hai người trước sau luôn tồn tại một sự khác biệt nhỏ, đó cũng chính là điều khiến bà Lục Mỹ Hoa luôn mang hai người họ ra so sánh. Bạn bè hay người thân đều như vậy. Có lẽ họ hỏi thăm hoàn toàn không có ý khiến bạn tổn thương. Thành tích của cô chị bao nhiều, thứ nhất à, lợi hại thật đấy. Còn cô em, à, thành tích cũng được, nhưng phải cố ắng đuổi theo chị nhé. Trong nhà này, An Nguyệt chính là “con nhà người ta.” Bà Lục Mỹ Hoa bảo cô có gì không hiểu thì hỏi chị. Nhưng An Tĩnh cố tình làm trái ý mẹ mình. Sự chống đối của tuổi dậy thì khiến cô không chịu mở miệng hỏi chị. Trên khuôn mặt bình tình, non nớt của An Tĩnh, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống màn hình điện thoại, làm nhòa cả bức ảnh trong đó. Cô bình tĩnh, ngón tay khẽ cử động, ấn nút xóa. An Tĩnh khịt mũi, cau mày. “Thật vô dụng, khó cái gì mà khóc.” Cô lại mở sách Vật lý, đắm chìm vào phần trọng tâm mà thầy giáo đánh dấu. Hai ngày cuối tuần, An Tĩnh mê mải trong biển học, làm các loại đề thi, chăm chỉ hơn thường ngày gấp mấy lần. Sáng sớm thứ Hai, không khí trong nhà có chút nặng nề. Do không có giờ tự học buổi sáng nên cả hai có thể nói trường muộn một chút. “Không, mình vẫn thích Trần Thuật hơn, cậu ấy đẹp trai hơn Lục Cách nhiều.” “Hay là chúng mình lén chụp kiểu ảnh đi, hai anh chàng đẹp trai nhất khối cùng có mặt. Này, mình phát hiện thực ra Tống Tư cũng rất đẹp trai.” “Cậu nói cũng đúng, có điều tối ngày dính lấy Trần Thuật, chẳng ai để mắt đến cậu ta hết.” An Tĩnh cụp mắt, cảm thấy hơi buồn cười. E là Tống Tư không biết người ta bàn tán sau lưng cậu ta như vậy. “Trần Thuật đã từng yêu rồi chưa nhỉ?” Hai cô gái chuyển chủ đề nói chuyện. “Không biết, không thấy đồn gì cả, mình chỉ biết có rất nhiều cô gái thích cậu ta.” “Này này, mau ngồi thẳng lên, quay người lại, giám thị đến rồi.” An Tĩnh ngước mắt, giám thị bên ngoài cửa đi ngang qua đám người bọn họ, Tống Tư tươi cười hớn hở nói gì đó với thầy, chỉ thấy thầy mỉm cười, rồi không biết vì sao lại cầm tập đề thi đập vào lưng cậu ta, sau đó đi vào phòng. Các thầy cô luôn dành ưu đãi đặc biệt cho những học sinh có thành tích học tập tốt. Tiếng chuông vang lên, lúc ấy cả đám nam sinh mới chầm chậm giải tán, ai nấy đi về phòng thi của mình. Có hai người đi vào phòng thi này, Châu Tề và Lục Cách người đi trước người đi sau. Lục Cách còn lớn tiếng báo cáo có mặt. Giám thị chắp tay sau lưng, cau mày, xua xua, “Mau về chỗ của mình ngồi ngay ngắn.” Lục Cách nghiêng ngả đi vào phòng thi, đi về phía An Tĩnh, rầm một tiếng ngồi xuống phía sau An Tĩnh. Từ khi giám thị bước vào, phòng thi im phăng phắc không còn tiếng ai nói chuyện, có chăng chỉ là tiếng quay bút và tiếng lật sách khe khẽ. Sau lưng có người vỗ vào vai cô. An Tĩnh cau mày, kéo dịch ghế lên phía trước, hoàn toàn không bận tâm. Chẳng ngờ một lúc sau, người kia cũng đẩy bàn lên phía trước, sau đó tiếp tục vỗ vai cô. Tiếng ken két phát ra khi di chuyển bàn ghế gây chú ý trong phong thi yên tĩnh. An Tĩnh không thể nhẫn nhịn được nữa, co hơi bực tức, khẽ quay đầu lại: “Chuyện gì?” Người phía sau bắt đầu giở trò nhăn nhở, “Nghe nói cậu là em gái của An Nguyệt à?” An Tĩnh gật đầu. “Cậu cho mình số điện thoại của cô ấy đi.” An Tĩnh nghe xong, không thèm bận tâm tới cậu ta, ngả người về phía trước. Lục Cách hứ một tiếng, định vỗ vai gọi tiếp. Đột nhiên, từ đâu lao tới một chiếc bút đạp vào lưng cậu ta, sau đó rơi xuống đất. Lục Cách không ngờ lại gặp chuyện này, chán sống à? Cậu ta chầm chậm cúi xuống nhặt bút, nheo mắt nhìn ra phía sau, chuẩn bị nổi điên. Cậu ta nhìn thấy Châu Tề ngồi chếch phía sau đang ra dấu với mình, hết chỉ tay về phía An Tĩnh, lại chỉ tay sang phòng thi bên cạnh, sau đó làm động tác cứa cổ. Lục Cách nhíu mày, như chợt nhận ra điều gì đó. “Làm gì vậy?” Cậu ta nói một câu không phát ra tiếng. Châu Tề cũng mở miệng. Lục Cách có thể nhận rõ cử động môi của Châu Tề, không khỏi sững lại. “Ông động vào cô ấy, có người xử ông đấy.” Đồ thần kinh. Lục Cách nhún vai, tỏ vẻ không hiểu gì cả. Hắn quay lại ngồi thẳng người, nhưng không làm phiền An Tĩnh nữa, chỉ lười biếng nằm bò ra bàn. An Tĩnh thấy sau lưng đã yên lặng, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đọc bài thơ cổ bị ngắt quãng vì người ngồi sau. Hai ngày thi kết thúc, học sinh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Có người vui sướng, có người buồn bực. Môn thi cuối cùng ngày thứ Ba, An Tĩnh làm bài xong, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, chắc chắn không có vấn đề gì nữa liền giơ tay nộp bài, giám thị tới thu bài thi. Lúc ấy, nửa phòng thi đã làm xong bài, cô nhẹ nhàng thu dọn hộp bút, cầm đồng hồ đeo tay, đeo cặp, đẩy cửa phòng thi. Vừa ra ngoài cô chợt sững người. Một đám nam sinh đứng vây quanh cửa. Trần Thuật, Tống Tư đang đứng đó nói chuyện, còn có một vài bạn nam và bạn nữ xinh đẹp lớp khác, An Tĩnh không quen họ. An Tĩnh nhìn một thoáng rồi cúi đầu, đang định đi thì bị một người đằng sau gọi lại. “Ê, em gái.” An Tĩnh dừng bước, ngoảnh đầu. Tống Tư ghé sát về phía cô, chỉ vào phòng thi: “Châu Tề vẫn ở trong đó đúng không?” An Tĩnh nghĩ một lúc: “Ừ.” “Sao thằng ranh này vẫn chưa ra nhỉ, đã nói là thi xong đi xõa rồi, giờ chỉ chờ mình cậu ta thôi.” Tống Tư khẽ than phiền một tiếng rồi hỏi cô: “Cậu có thấy cậu ta làm đến câu nào không?” “Không.” “Thôi được rồi.” Tống Tư chán ngán đáp lại một tiếng, đột nhiên vô cùng phấn khích hỏi cô: “Cậu có đi ăn cùng bọn mình không, thi xong rồi cùng đi chơi cho thư giãn không?” An Tĩnh do dự: “Mai còn phải đi học.” Tống Tư đáp: “Không đi chơi khuya quá đâu.” An Tĩnh bình tĩnh đáp: “Nhưng mình với các cậu không thân lắm.” Ý là mình và các cậu không thân, vì sao phải đi chơi cùng các cậu? Tống Tư cạn lời, hiếm khi không nói được lời nào, cũng không biết phải phản bác lại ra sao. Học với nhu gần một tháng rồi, nói thân cũng đúng, mà không thân cũng chẳng sai. “Ha ha ha ha ha ha.” “Tống Tiểu Tư nhục mặt chết đi được, không rủ nối một em gái.” “Không được rồi, để tôi cười một lúc đã.” Đám con trai đứng nhìn phía sau thi nhau chế nhạo Tống Tư. Tống Tư vò đầu, cảm thấy thật mất mặt, bực tức nói với bọn họ: “Không được cười.” Lục Cách cũng cúi người cười theo một lúc, một ý nghĩ lóe lên, bỗng nhiên cậu ta nghĩ tới cái gì đó, nheo mắt nhìn Trần Thuật từ trên xuống dưới, rồi huých tay vào người cậu. Trần Thuật bình thản đứng đó, đôi mắt trong veo nhìn theo An Tĩnh, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khe khẽ, thấy bên cạnh có người huých tay, cậu liếc mắt, chầm chậm nhìn sang. “Sao?” “Cô ấy, tôi động vào được không?” Lục Cách ám chỉ An Tĩnh, dò hỏi. Thốt xong câu này, cậu ta mơ hồ cảm thấy lành lạnh sau gáy. Trần Thuật cụp mắt, im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười vẻ ngông nghênh. Cậu rút một tay trong túi áo ra, nhẹ nhàng phủi phủi những hạt bụi không hề tồn tại trên vai Lục Cách. “Cậu thử xem.” Giọng nói rất nhẹ nhưng trầm, toát lên vẻ hung dữ, gnhe thôi cũng đủ rùng mình ớn lạnh. Với sự nhanh nhạy của Lục Cách, cậu ta nhanh chóng hiểu ra. Cậu ta nhíu mày, đúng là có chút tình ý. Cậu ta tặc lưỡi, thật may chưa kịp gây sự với An Tĩnh, nấu không Trần Thuật sẽ không tha cho mình mất. Cậu ta chỉ hứng thú với cô chị gái An Nguyệt thôi. Tống Tư nhìn theo bóng An Tĩnh rời đi, vẫn cảm thấy tiếc nuối, gãi đầu lẩm nhẩm: “Tôi tưởng chúng ta là bạn bè tốt hoạn nạn có nhau, sao vẫn còn không thân nhỉ, rõ ràng còn từng trực nhật chung.” Vừa hay Châu Tề bước ra khỏi phòng thi, cậu ta thấy Tống Tư đang lẩm bẩm một mình, chạy lên vò đầu cậu ta. “Ông đang lẩm bẩm cái gì đấy?” “Này, ông ra rồi đấy à, ông đừng lâu la như vậy được không?” “Hí, xin lỗi, bài làm văn cuối cùng viết hơi dài.” Châu Tề mỉm cười xin lỗi, vẫy tay chào đám Trần Thuật, “A Thuật, đi không, ăn cơm thôi.” Trần Thuật lười nhác “ừ” một tiếng. Sau đó, cậu ta lại nói, “Các ông đợi tôi một lúc.” Tống Tư nhìn cậu ta rời đi, không hiểu có chuyện gì. “Cậu ta làm gì vậy?” Châu Tề cười, “Người ta đuổi theo gái rồi.” “Ồ, gái.” Tống Tư ngập ngừng mười giây, không thể tưởng tượng được, “Gái, ông nói với tôi Trần Thuật đuổi theo gái?” “Không tin à?” Châu Tề nhíu mày. “Không, đây không phải là vấn đề tin hay không tin, điều này căn bản là không thể, ông nói linh tinh à, Trần Thuật làm gì có hứng thú với con gái trong trường Minh Đức.” Châu Tề nhún vai. “Cô em vừa mới đi qua đấy.” Cậu ta đưa ta gợi ý rõ ràng nhất. Tống Tư trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu nhưng không nghĩ ra, đột nhiên cậu ta nhớ lại, “Sao ông biết cậu ta đuổi theo gái? Cậu ta nói với ông à? Tôi và cậu ta thân thiết thế mà cậu ta không nói với tôi đầu tiên.” Châu Tề lắc đầu thở dài một tiếng, thật hết thuốc chữa. Cậu ta nhìn Tống Tư với ánh mắt phức tạp. “Ông… nên học hành chăm chỉ đi.”